
Tác giả: Đình Nghiên
Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015
Lượt xem: 134615
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/615 lượt.
ung sướng mà anh mang lại, khiến cô sa mình vào trong đó, lắng nghe âm thanh hai thân thể va chạm vào nhau, miệng nhỏ cũng không ngừng ngâm lên từng tiếng rên rỉ đứt quãng.
Nhanh quá! Anh thật sự quá mạnh mẽ. . .
Cô run rẩy thét chói tai, không ngừng thở gấp.
Anh tiến lên, cúi thấp người để cô kẹp chặt mình hơn.
“Mật. . .” Anh dùng toàn bộ sức lực rong ruổi bên trong cơ thể cô, nhìn cô run rẩy trong ngực mình, đạt đến cao triều lần hai, anh càng thêm hưng phấn tới cực điểm, tốc độ trở nên nhanh hơn, đem mầm mống nóng rực bắn sâu vào trong cơ thể cô.
Sau đó, bọn họ giống như hai đứa trẻ sinh đôi kết hợp ở một chỗ, cô đổ mồ hôi đầm đìa, toàn thân anh cũng ướt đẫm, hai người thở hổn hển, mà nhịp tim của anh giống như vừa mới chạy đua một trăm mét, vẫn chưa ổn định.
Cô không biết phải mở miệng nói gì. . . . cô vậy mà lại để cho chuyện này xảy ra!
Cô hoàn toàn mê mệt với bản lĩnh ở trên giường của anh, bị anh dẫn dắt đến cao triều, lại không chỉ một lần.
Trời ạ! Tới bây giờ cô mới biết mình là người dễ dãi như vậy! Anh ta chỉ là một người xa lạ nha! Sao mình lại bị anh ấy hấp dẫn. . . hơn nữa lại còn để cho người ta ăn sạch nữa?
Phái nam của Lô Tư Hiền vẫn còn để trong cơ thể cô, bị cô từng chút từng chút một ép ra ngoài.
Anh lại nhè nhẹ nhấn vào một cái, đỉnh tròn to lớn lại tiến vào trong cơ thể cô.
“Anh. . .” Cô bứt rứt mất tự nhiên: “Chúng ta đều là người lớn, thân thể hấp dẫn lẫn nhau là chuyện bình thường. . . .”
“Thì sao? Em muốn nói gì? Làm lại lần nữa đúng không?” Anh lại nhấn vào trong hoa huyệt của cô.
Cô yếu ớt kêu lên một tiếng, hai tay nhanh chóng chống lên ngực anh: “Không, chúng ta không thể làm thêm lần nữa!”
“Mật, em là Mật, em vẫn luôn nhạy cảm với anh như vậy. Cho dù em quên anh thì cái loại cảm giác này em cũng không thể nào quên được.”
“Tôi. . .” Cô cũng không hiểu rõ tại sao, tại sao thân thể của bọn họ lại hợp nhau như vậy? Tại sao khi anh giăng lên cái lưới ham muốn to lớn như vậy, cô vẫn tình nguyện sa vào tấm lưới đó?
Cô hậu tri hậu giác phát hiện, chỗ mình và anh kết hợp, không có lạc hồng!
“Tôi. . . không phải xử nữ sao. . .”
“Lần đầu tiên của em là dành cho anh, em không cần lo lắng.” Lô Tư Hiền xấu xa cười một tiếng.
“Tôi muốn xuống giường. . .” Trong lòng cô vừa áy náy vừa chấn động, lắp bắp nói xong, cô vội vàng đứng dậy muốn nhặt quần áo lên.
Anh nhẹ nhàng nắm cổ tay cô, vô cùng kiên trì nói: “Em là Mật, em là Đường Mật, là Đường Mật có một không hai trên đời này, không thể có người nào khác có vóc dáng, cử chỉ, vẻ mặt, ngay cả nơi mẫn cảm cũng giống nhau như vậy, em chính là Đường Mật, em chính là Đường Mật mà anh biết!”
“Tôi. . . tôi thật sự là Đường Mật sao? Tôi. . . tôi bây giờ có tên là Hoàng Lưu Ly.”
Nhìn cô mờ mịt, trong lòng anh khẽ nhói đau, nhói đau vì cô.
“Cho anh thời gian, anh sẽ điều tra tất cả, tin tưởng anh, em chính là Đường Mật, bởi vì chúng ta hợp nhau như thế, em ở dưới người anh trở nên nhạy cảm như vậy, trên đời này, anh chỉ quan tâm đến một người con gái, cô ấy chính là Đường Mật, mà em, tuyệt đối là Đường Mật của anh!”
Cô rốt cuộc là Hoàng Lưu Ly hay Đường Mật đây?
Cô chỉ biết mình xảy ra tai nạn xe cộ, thế nhưng lại không biết lý do vì sao lại xảy ra tai nạn, hoàn toàn không biết.
Đường Mật trong miệng Lô Tư Hiền, thật sự là cô sao?
Nếu như cô là Đường Mật, vậy Hoàng Lưu Ly này là ai?
Cô cảm thấy chuyện này thật rắc rối, khiến cô không thể nào phân biệt rõ ràng.
***
Lô Tư Hiền lái xe chở Hoàng Lưu Ly đi dạo xung quanh một chút, bởi vì cô là Đường Mật, thế nhưng cô lại nói vẫn chưa xác định được chuyện lúc trước nên cô chỉ thừa nhận mình là Hoàng Lưu Ly.
“Đây là trường học cũ của chúng ta.” Anh dừng xe trước cổng trường đại học: “Có muốn đi vào xem một chút hay không?”
Cô nhẹ nhàng gật đầu, bước xuống xe.
Anh đi bên cạnh cô, gặp đám đàn em cấp dưới, nhìn thấy bọn họ thì hưng phấn kêu lên: “Học trưởng!”
Bởi vì anh từng là nhân vật hô mưa gọi gió ở trong trường, vậy nên cho dù có rời khỏi trường học thì vẫn sẽ có người nhớ đến anh.
“Có nhận ra cô ấy không?” Lô Tư Hiền đẩy Hoàng Lưu Ly tới trước mặt cô nữ sinh.
“Đường Mật học tỷ. . . Chị là Đường Mật học tỷ!” Học muội kêu lớn: “Chị là vị học tỷ văn võ song toàn mà em vẫn luôn sùng bái, thật là lợi hại!”
Hoàng Lưu Ly rùng mình một cái. Cô. . . thật sự là Đường Mật? Làm sao có thể?
“Em nhận lầm người rồi, chị không phải là Đường Mật!” Trong lòng cô đang rối bời.
“Đường Mật học tỷ, chị đừng đùa với tụi em nữa có được không? Chị rõ ràng là học tỷ Đường Mật mà!” Một nam sinh nhìn kỹ cô rồi nói rất nghiêm túc.
“Đường Mật đang chọc mọi người đấy, cũng không có ai bị mắc lừa nha, tốt lắm, chúng tôi đi trước đây!” Lô Tư Hiền kéo tay Hoàng Lưu Ly rời đi, không để cho cô đứng lại biện giải.
Cô khẽ chớp đôi mắt như hồ nước thu, trong đáy mắt mênh mông lại có một tia đau thương chợt lóe rồi lại biến mất.
Nếu như cô thật sự là Đườ