
Tác giả: Bộ Vi Lan
Ngày cập nhật: 04:22 22/12/2015
Lượt xem: 1341540
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1540 lượt.
i.
“Không có gì”, Khinh My lắc đầu quầy quậy, “Chắc mình nhận nhầm người”.
Mãi đến khi rời Gia Thành, ngồi trên xe, Khinh My vẫn ngơ nga ngơ ngẩn.
Trong lòng Tâm My giống như bị mèo cào, muốn hỏi nhưng lại băn khoăn vì chú Vu đang ngồi trên ghế lái, nên đành nín thinh.
Lúc đi lấy ảnh cưới, Tống Thư Ngu gọi điện nói sẽ tới đón họ muộn một chút, Tâm My ú ớ trả lời mấy câu, rồi vội dập điện thoại. Không phải chứ, đi lấy ảnh cưới mà không tò mò sao, buổi sáng Khinh My còn nói muốn chọn mấy tấm đẹp nhất để in ra, thế mà lúc này chỉ lặng lẽ nhìn cây cỏ ngoài cửa sổ, có quỷ mới biết hồn đang treo ở đâu.
Cô không thể kiềm chế được nữa, không thiết đến chỗ ảnh đang ôm trong người, năm ngón tay huơ huơ trước mặt Khinh My, “Hồn về chưa”.
Khinh My lặng người, ngước mắt nhìn cô.
“Ban nãy lúc ăn cơm cậu gặp ma hả?”
“Người tớ không quen. Gần đây có quán cà phê, ngồi uống với tớ nhé?”
Ly sữa nóng vừa được mang đến, Tâm My mới phát hiện ngón tay Khinh My đang run rẩy, chỗ sữa trong ly sánh cả ra ngoài. Cô chau mày: “Không khỏe à?”.
Khinh My ngượng ngập đặt cốc xuống, gượng cười, nhưng bộ dạng miệng nhếch lên trông thật khó coi.
“Gặp ai hả?”, Tâm My như nổi đóa lên, chợt nghĩ tới một người liền tức tối nói, “Không phải mẹ cậu chứ? Bà ấy có thời gian sao không hầu hạ con chồng, quay lại Tế Thành làm gì? Tự dưng bị điên hả?”.
“Người tớ không quen. Tớ đang đứng ở hành lang nghe điện thoại, bà ấy đi qua, còn ngoái đầu nhìn tớ”, Khinh My lắc đầu nói, “Có thể là hiểu lầm, có thể tớ nghiêm trọng hóa vấn đề, có thể tớ nhìn nhầm”.
“Nói gì thế?”, Tâm My tò mò.
“Không có gì. Hỏi tớ tên gì, tớ nói mình họ Diệp. Bà ấy lại hỏi mẹ tớ họ gì, tớ thấy không ổn lắm, nên không trả lời nữa. Diệp Thận Huy trong điện thoại nghe thấy, hỏi tớ làm sao, tớ nói gặp một cô, cô đó chạy theo hỏi mẹ tớ họ gì. Diệp Thận Huy nghe xong, nói đừng để ý tới bà ta, rồi tớ đi vào phòng ăn”, Khinh My cúi đầu, rồi lại ngẩng lên, mặt đầy nghi hoặc, “Nhưng tại sao lại giống đến thế?”.
“Giống?”
Khinh My chỉ vào mặt mình: “Gần như y hệt, nhìn cô ấy giống như nhìn thấy chính mình hai mươi năm sau vậy. Chỉ có điều mặt cô ấy to hơn một chút, mắt mũi cằm, tổng thể quả thực rất giống”.
“Người với người giống nhau đầy, cậu thấy mấy hình ảnh nhân vật trong anime hay game đấy? Hóa trang xong giống y hệt.”
Những lời qua loa đại khái này không thể an ủi được Khinh My, cô vẫn trầm tư, mắt đăm chiêu nhìn ly sữa.
Tâm My cũng chẳng tài nào vui được, tim đập thình thịch, lân la hỏi: “Không phải giống như trong phim, cậu là đứa trẻ được nhặt về, bà ấy mới chính là mẹ ruột của cậu?”.
Khinh My ngẩng mạnh đầu, rồi lắc quầy quậy: “Nhìn tuổi thì không phải. Cô ấy trẻ lắm, nhìn chỉ trên dưới bốn mươi”, chu mỏ nghĩ ngợi một lúc lâu rồi nói: “Chẳng có gì đâu, có thể nhìn nhầm người, như cậu nói đấy, người giống nhau cũng nhiều mà. Nhưng trong lòng tớ vẫn thấy hoang mang, cũng không biết vì sao. Lúc nãy khi chú Vu tới đón chúng ta, tớ thấy cô ấy đứng ở cổng đại sảnh Gia Thành nhìn tớ, làm tớ cứ hoang mang mãi”.
“Đừng nghĩ nữa, theo kinh nghiệm của tớ, những việc nghĩ mãi không ra nên dẹp sang một bên, lãng phí sức lực”, Tâm My giả bộ thoải mái, nháy mắt với Khinh My đang chau mày ngồi đối diện, “Chúng mình xem ảnh nhé? Ảnh cưới của đại mỹ nhân, tèn tén ten, xuất hiện”.
Em cho anh thành đầu heo
“Tống cá trê”, móng tay đưa lên gần miệng, chợt nhớ ra hôm nay mới làm móng, không được cắn.
“Vẫn đang xem ảnh à? Mấy giờ rồi sao chưa đi ngủ?”
…
“Tống cá trê?”
Hoặc giả bộ không có chuyện gì xảy ra? Tát nước theo mưa cho xong?
Tâm My rối trí, không biết phải xin lỗi Tống Thư Ngu thế nào. Hôm qua đăng hình lên diễn đàn, không cẩn thận đăng luôn cả ảnh khác lưu trong máy tính lên cũng nên ấy chứ. He he, trong đó có bức hình đứng cầm cờ trên vạch đi bộ. He he, tuy kịp thời phát hiện sai lầm tức tốc xóa đi, nhưng lượng truy cập trên diễn đàn quá lớn, vẫn có không ít người được chiêm ngưỡng và đối chiếu ảnh trước sau khác nhau hoàn toàn của tân lang.
Tâm My cúi gục, sao lại ngu đần thế này!
“Hà Tâm My, chuẩn bị làm phụ nữ đã có chồng rồi phải không, trong tòa soạn chuyện gì cũng không thèm quan tâm nữa phỏng?”
Đổ ập xuống đầu đều là búa rìu dư luận, Tâm My phát bực: “Chị Đỗ, tòa soạn xảy ra chuyện gì sao?”.
“Giả vờ, cố còn giả vờ! Giải thưởng bài viết xuất sắc nhất năm nay thuộc về ai cô không quan tâm tí gì?”
“Cái đó...”, Tâm My hoang mang, trước lễ Quốc khánh bài báo Chuyến đi tới Quý Tây chứa chan ân tình của cô đã từng lên tít trang đầu, nhưng cả năm trời những tin bài hay trong tòa soạn nhiều như lông bò, tính cạnh tranh quá cao, “Làm gì đến lượt cây nấm nhỏ là em? Anh tài trong tòa soạn đầy ra”.
Chị Đỗ cười gian: “Có thật không quan tâm? Không quan tâm thì giải thưởng chị đi lĩnh hộ, đến lúc đấy đừng có làm ầm lên nhé”.
“Giải thưởng?”, bất thình lình mắt Tâm My như muốn rớt ra ngoài, “Chị nói... A a a, đừng nói là thật nhé, em