
Tác giả: Hận Điệp
Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015
Lượt xem: 1341010
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1010 lượt.
n một biệt thự theo phong cách Châu Âu, Hoàng Phủ Thần Phong ôn nhu ôm Chỉ Ngưng xuống, đi vào trong biệt thự, một người hầu lớn tuổi tiến đến, “Thiếu gia, ngài hôm nay như thế nào lúc này đã trở lại a? Vị này là?” Chị là chị Lý, ở Hoàng Phủ Gia đã mấy chục năm.
“Chị Lý, nhỏ giọng một chút, Ngưng Nhi đang ngủ. Chị gọi cô ấy là tiểu thư là được rồi, trước tiên chị đi sắp xếp gian phòng bên cạnh phòng tôi, từ nay Ngưng Nhi sẽ ở đó. Sau đó, chị hãy chuẩn bị chút đồ ăn có dinh dưỡng.” Hoàng Phủ Thần Phong nhỏ giọng nói.
“Dạ, thiếu gia!” Nói xong, nhanh chóng chạy lên lầu thu dọn phòng.
Không đến nửa giờ, chị Lý đã đi xuống nói: “Thiếu gia, gian phòng đã chuẩn bị xong, ngài có thể ôm tiểu thư đi nghỉ ngơi rồi, tôi đi chuẩn bị đồ ăn.”
“Uhm!” Hoàng Phủ Thần Phong ôm Chỉ Ngưng lên lầu.
Gian phòng này dùng hồ cá thủy tinh ngăn cách với gian phòng của Hoàng Phủ Thần Phong, cho nên hai người bọn họ đều có thể thấy rõ nhất cử nhất động của đối phương. Hoàng Phủ Thần Phong biết Chỉ Ngưng sẽ không đồng ý ở cùng một gian phòng với hắn, hắn cũng sợ chính mình sẽ khống chế không nổi, mà hù dọa đến Chỉ Ngưng.
Căn phòng này màu sắc chủ đạo là xanh lam và trắng, Hoàng Phủ Thần Phong biết rõ Chỉ Ngưng thích đàn dương cầm, cho nên, hắn không tiếc một món tiền khổng lồ để mua chiếc Piano màu trắng sữa duy nhất trên thế giới. Trong hồ cá thủy tinh, có đủ loại cá quý hiếm cùng hòn non bộ và san hô, vừa vào cửa có thể trông thấy bức ngăn trong suốt này.
Hoàng Phủ Thần Phong đặt Chỉ Ngưng lên giường, sau đó giúp cô đắp chăn, chính mình thì áy náy ngồi bên cạnh nắm tay Chỉ Ngưng, “Ngưng Nhi, thực xin lỗi, xin em tha thứ cho anh!” Hoàng Phủ Thần Phong vừa nói vừa hôn lên bàn tay của cô. Kỳ thật, từ lúc hắn đem Chỉ Ngưng đặt trên giường, cô cũng đã tỉnh, khi cô nghe được Hoàng Phủ Thần Phong lần nữa nói lời xin lỗi, cô liền bật khóc.
Hoàng Phủ Thần Phong thấy cô tỉnh, liền kinh hỉ vạn phần, nói: “Ngưng nhi, em đã tỉnh. Đây là nhà của anh, từ nay về sau em sẽ ở đây cùng anh, mỗi ngày em đều ở nhà một mình, không có người chiếu cố, anh rất lo lắng!”
“Ô ô em em nghĩ anh sẽ không đối xử tốt với em nữa! Ô ô ô” Chỉ Ngưng ghé đầu vào ngực Hoàng Phủ Thần Phong, thương tâm khóc.
“Đứa ngốc! Anh làm sao có thể không đối tốt với em? Anh ở cách vách, có việc gì em có thể gọi anh bất cứ lúc nào. Được rồi, đừng khóc, khóc nữa mắt sẽ sưng lên, anh sẽ đau lòng! Ngưng Nhi, đói bụng không? Chúng ta xuống dưới ăn cơm đi!” Hoàng Phủ Thần Phong thân mật sờ lên tóc Chỉ Ngưng.
“Vâng, được!”
Trên đường đi, một đám nữ hầu đều hâm mộ nhìn Chỉ Ngưng.
Hoàng Phủ Thần Phong cùng Chỉ Ngưng ngồi xuống bên bàn ăn, đương lúc Chỉ Ngưng muốn ngồi xuống, hắn đem cô kéo đến trong ngực mình, để cho cô ngồi ở trên đùi của mình, lập tức, Chỉ Ngưng xấu hổ đập vào ngực Hoàng Phủ Thần Phong vài cái, “Uy! Không nên như vậy! Bọn họ đang nhìn!”
“Không có chuyện gì! Bọn họ sẽ không nói gì, đừng nhúc nhích, anh giúp em ăn cơm.”
“Không cần! Em tự ăn được!”
“Đã như vậy, anh sẽ dùng miệng tới đút cho em!”
“Thật sao! Ăn thôi ăn thôi!” Cô cũng không muốn trước mặt nhiều người như vậy cùng hắn hôn môi.
Bọn họ anh một miếng em một miếng, Chỉ Ngưng còn hỏi hắn một loạt vấn đề, “Phong, nhà lớn như vậy một mình anh ở sao? Ba mẹ anh đâu?”
“Không có! Bởi vì từ hôm nay trở đi, em sẽ ở cùng một chỗ với anh! Ba mẹ anh ở Mĩ, bọn họ muốn anh kế thừa sự nghiệp, anh không đồng ý, cho nên anh liền rời nhà ra ngoài, bởi vì anh thích thiết kế trang sức cho nên, anh vừa đi làm vừa đi học thiết kế. Lúc trước, anh cũng là trải qua cuộc thi ‘D&L’ mới có cơ hội bái David Lachapelle làm thầy, sau đó cùng ông đi Italy. Bây giờ thì có ‘Earl’, ông đem hết thảy những điều mình biết truyền dạy cho anh, ông còn giúp đỡ công ty của anh, nếu không có ông sẽ không có anh ngày hôm nay.” Đây là lần đầu tiên Hoàng Phủ Thần Phong nới những lời này với người khác.
Chỉ Ngưng nghe lời của hắn hốc mắt liền đỏ, “Phong, không thể tưởng được anh trải qua nhiều chuyện như vậy?”
“Đứa ngốc! Đời người phải trải qua nhiều mới hiểu được nhiều! Ngưng Nhi mệt không? Chúng ta lên đi!”
“Vâng, Phong, em đột nhiên cảm thấy thực kiên cường a! Em vừa mới nhìn thấy trong phòng có Piano, em đàn cho anh nghe, được không?”
“Tốt! Vậy mau đi lên thôi!”
Mập mờ tổn thương
Bọn họ đi tới phòng của Chỉ Ngưng, bên miệng Chỉ Ngưng lộ ra tươi cười.
Hoàng Phủ Thần Phong ngồi trên ghế trước Piano, sau đó, kéo Chỉ Ngưng ngồi yên trong ngực mình, Chỉ Ngưng ngồi xuống, mở nắp Piano, hai tay đặt ngang trên đàn.
Những ngón tay thon dài của Chỉ Ngưng phảng phất như đang khiêu vũ, giai điệu duyên dáng, nhịp điệu phiêu đãng cả tòa biệt thự.
Chỉ Ngưng đàn chính bài mà cô sáng tác, tên gọi ‘Mập mờ tổn thương’, đây là một bài nhạc rất thương cảm. Đã thật lâu cô không đàn khúc này, hôm nay lại chơi, ký ức ngày xưa từng chút một hiện về trong đầu cô, nguyên bản tâm can bình tĩnh đã dậy sóng. Trong mắt của cô lại có nước