Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Sủng Em Không Tốt Sao

Sủng Em Không Tốt Sao

Tác giả: Hận Điệp

Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015

Lượt xem: 1341008

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1008 lượt.

éo đến hồng hồng rồi. “Phong” mau” mau dừng” dừng lại, anh, thân thể của anh còn” còn không được!”
Hoàng Phủ Thần Phong chỉ nghe được nửa câu trước của Chỉ Ngưng, không để ý đến nửa câu sau của cô, tiếp tục đẩy nhanh động tác của mình, “Ngưng Nhi, em có gả cho anh hay không?”
“Anh dừng lại” em thật sự” thật sự không được!”
“Em có gả cho anh hay không?”
“Gả” mau dừng lại, a”
Hoàng Phủ Thần Phong nghe được lời cần nghe rồi, hắn rốt cục có thể cùng Ngưng Nhi của hắn kết hôn, tiểu tử kia cũng phải gọi hắn là cha rồi.
Chỉ Ngưng mệt mỏi dựa vào trên người Hoàng Phủ Thần Phong, nhưng Hoàng Phủ Thần Phong vẫn hưng phấn, hắn một chút cũng không biết mệt mỏi.
“Ngưng Nhi, chờ Ivan xuất viện, chúng ta liền lập tức kết hôn, được không?” Hoàng Phủ Thần Phong cầm tóc Chỉ Ngưng đặt trước mũi mình, ngửi ngửi.
“Được” chờ một chút, em khi nào thì nói muốn kết hôn với anh?” Nghe được hai chữ kết hôn, Chỉ Ngưng từ trên người Hoàng Phủ Thần Phong ngẩng đầu lên, nhìn hắn.
“Chính là vừa mới a! Chúng ta, tại cái thời điểm đó, em đã đáp ứng anh.”
“Hoàng Phủ Thần Phong, anh” anh vô lại, rõ ràng trong loại này tình huống này hỏi em.” Chỉ Ngưng lật người, xoay lưng về phía Hoàng Phủ Thần Phong, thế nhưng, cô đang cười.
Hoàng Phủ Thần Phong tới gần Chỉ Ngưng, “Chỉ cần em chịu gả cho anh, em nói anh là vô lại, anh cũng chấp nhận.”
Chỉ Ngưng đột nhiên đứng dậy, muốn tìm quần áo.
“Ngưng Nhi, em làm gì?”
“Em muốn đi đắp chăn cho bảo bối, bảo bối khi ngủ sẽ đá chăn đi.”
“Ngưng Nhi, em mau nằm xuống, sẽ lạnh, anh đi giúp con trai đắp chăn.” Nói xong, Hoàng Phủ Thần Phong mặc áo tắm, ra khỏi phòng.
Chỉ Ngưng nằm trên giường, hạnh phúc cười, Hoàng Phủ Thần Phong lúc trở lại trông thấy Chỉ Ngưng đang cười, hắn ôm lấy cô hỏi: “Ngưng Nhi, em đang cười cái gì?”
Chỉ Ngưng tìm vị trí thoải mái nhất trong ngực Hoàng Phủ Thần Phong, nói: “Phong, em lại có thể ôm anh đi ngủ. Anh cảm giác thật hạnh phúc.”
“Ngưng Nhi bảo bối, từ nay về sau, mỗi một ngày, anh đều ôm em ngủ.” Hoàng Phủ Thần Phong đặt một nụ hôn lên trán Chỉ Ngưng, “Ngưng Nhi, anh yêu em.”
“Em cũng yêu anh, rất yêu rất yêu.” Chỉ Ngưng ôm chặt Hoàng Phủ Thần Phong.
Năm năm, hai người bọn họ ai cũng không có một giấc ngủ an ổn, ngoại trừ đêm nay.
Sáng sớm hôm sau, Chỉ Ngưng tỉnh dậy, vội chạy đến gian phòng bên cạnh nhìn con trai. Bởi vì chuyện đầu tiên khi con trai tỉnh lại chính là tìm mẹ của hắn.
Chỉ Ngưng ôm con trai, rất nhanh lại lần nữa ngủ thiếp đi.
Đợi khi cô tỉnh lại, đã là tám rưỡi rồi. Con trai ngủ ở bên cạnh cũng không thấy nữa. Chỉ Ngưng liền rời giường, sau khi rửa mặt xong đi xuống lầu. Đi đến một nửa, cô nhìn thấy Hoàng Phủ Thần Phong đang bưng bữa sáng muốn lên lầu, cô biết đây là Hoàng Phủ Thần Phong mang lên cho cô.
“Ngưng Nhi, em đã tỉnh a? Vậy xuống ăn điểm tâm đi!”
“Vâng, ăn xong bữa sáng chúng ta phải đến trường học.”
Hoàng Phủ Thần Phong giúp Chỉ Ngưng rót một ly sữa nóng. Ch­eney nhìn Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng, liền biết mẹ của hắn đã tha thứ cho người đàn ông thối này rồi. Không có biện pháp, đành phải gọi hắn là cha thôi. Ch­eney nhấp một ngụm sữa, kêu lên: “Cha.”
Hoàng Phủ Thần Phong đang quết mứt hoa quả, nghe được tiếng cha này liền ngừng động tác, chằm chằm nhìn con trai. “Con trai, con vừa mới gọi cha là cha sao?” Hoàng Phủ Thần Phong không chắc chắn, cho nên hỏi lại.
“Dạ, con gọi cha là cha, bởi vì con biết rõ, mẹ đã tha thứ cho cha. Trước đó con đã đáp ứng cha, nếu như mẹ tha thứ cho cha, con liền gọi cha là cha, cho nên hiện tại con liền gọi. Chỉ là, con không nghĩ tới mẹ lại tha thứ cho cha nhanh như vậy.”
“Con trai, cha thật là yêu con chết mất.” Hoàng Phủ Thần Phong kích động ném bánh mỳ và mứt hoa quả qua một bên, đem Ch­eney ôm đến trên đùi của mình, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai.
“Cha, con cho cha biết, nếu như cha lại làm cho mẹ thương tâm, con sẽ hận cha cả đời.”
“Con trai, cha cam đoam, từ nay về sau, tuyệt đối sẽ không làm cho mẹ con thương tâm.” Hai anh em này, lời cảnh cáo hắn cũng giống nhau như đúc.
“Vậy là tốt rồi. Chỉ cần mẹ hạnh phúc là tốt rồi.” Ch­eney cũng hôn Hoàng Phủ Thần Phong một cái.
Mà Chỉ Ngưng ở một bên đã khóc đến rối tinh rối mù rồi, Hoàng Phủ Thần Phong cũng ôm Chỉ Ngưng vào ngực, thay cô lau nước mắt.



Đều là người mẹ yêu nhất
Trên xe Cadillac, Hoàng Phủ Thần Phong ngồi bên trái con trai, Chỉ Ngưng ngồi bên phải, Ch­eney ngồi ở chính giữa, bọn họ hiện tại muốn đến trường học quý tộc Đài Bắc báo danh.
“Phong, lát nữa em muốn gọi điện thoại cho bá mẫu.”
“Lát nữa đến công ty anh sẽ chat webcam với mẹ là được, để cho mẹ nhìn thấy cháu của mình.” Hoàng Phủ Thần Phong sờ lên tóc con trai.
“Grand­ma sao?” Ch­eney ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Thần Phong.
“Đúng! Lát nữa đến trường học xong có thể đến công ty cha cùng Grand­ma chat webcam.”
“Hel­lo. What’s your ­name?” (Xin chào, cháu tên là gì?)
“Hel­lo Pres­ident, my name is Ch­eney!” (Xin chào ngài hiệu