Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ta Muốn Đến Cửu Châu

Ta Muốn Đến Cửu Châu

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015

Lượt xem: 1341569

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1569 lượt.

y tới với tốc độ cực nhanh. Nghe kỹ hơn một chút thì là tiếng hét của nữ nhân.
“Rắc”. Một tiếng vang khẽ, mặt Quý Tử Hiên đổi sắc, kết giới trên Tầm Thường cung đã vỡ! Hắn đang định đứng dậy thì tiếng hét ấy càng lớn hơn. “Rầm”, nóc nhà như bị vật nặng va vào, Thanh Tuyết trì cũng bị chấn động. Tiếp đó là tiếng đổ vỡ ầm ầm, lẫn với tiếng hét “A! A! A! A!”. Cuối cùng một khối vật thể đập vỡ trần nhà, cùng với gạch ngói xà nhà rơi xuống hồ nước, nước bắn ra ngoài, lênh láng khắp phòng.
Bụi trần và vụn gỗ khiến hồ nước vốn trong veo trở nên đục ngầu. “Vật thể không xác định” giãy giụa dưới nước một lúc lâu, cuối cùng nhô đầu lên, mặt mũi nhếch nhác, loạng choạng đứng dậy từ dưới nước. Nghe thấy âm thanh quái lạ này, Quý Tử Hiên từ đầu đến cuối không phát ra dù chỉ một tiếng than.
Nữ tử thân mặc hắc bào vuốt mái tóc rối bù ướt át ra sau, nhổ nước trong miệng ra, thở hổn hển, rồi lại ho vài tiếng, cuối cùng nhìn thấy nam tử anh tuấn khỏa thân đang ngồi im lặng bên cạnh.
Không khí bỗng tĩnh lặng vài giây.
“Á”. Nữ tử đột nhiên kêu lên: “Lẽ nào ngươi đang tắm?”.
Quý Tử Hiên chỉ cười không nói.
“Xin lỗi, ta chưa luyện rơi tự do, không biết nắm bắt phương hướng nên mới như vậy”. Nói rồi liền bò ra khỏi hồ. Tiếng nước róc rách khiến Quý Tử Hiên đoán biết được phương hướng của nàng ta.
“Cô nương muốn đi sao?”.
“Sao? Lẽ nào ngươi muốn ta chịu trách nhiệm?”.
“Ha”. Quý Tử Hiên bật cười, “Không phải, chỉ là muốn thỉnh giáo cô nương xem cô nương làm thế nào mà có thể phá được kết giới trên đỉnh”.
“Kết giới?”. Nữ tử ngẩng đầu nhìn lên trên, rồi cố nhớ lại, nhìn Quý Tử Hiên với vẻ không hiểu rồi nói: “Cái thứ còn dễ rách hơn màng trinh kia là kết giới?”.
Không khí tĩnh lặng hai giây. Quý Tử Hiên mới định thần nói: “Xin hỏi quý danh cô nương là gì?”.
Nữ tử vẩy mái tóc ướt rất đẹp mắt: “Mạc Mặc. Ngươi có thể gọi ta là Mạc Mạc hoặc Mặc Mặc”.
“… Tên này rất hay”.
Không bận tâm tới lời khen của hắn, Mạc Mặc quay người bỏ đi. Quý Tử Hiên lại nói: “Cô nương hãy khoan”. Hắn còn chưa dứt lời thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, một nữ tử cao giọng nói: “Cung chủ, vừa rồi có một dị vật không xác định xuyên qua kết giới, rơi xuống Thanh Tuyết trì, cung chủ không sao chứ?”.
Quý Tử Hiên không bận tâm tới thuộc hạ lo lắng bên ngoài, quay sang cười nói với Mạc Mặc: “Hôm nay cô nương có muốn cùng ta thưởng thức bữa tối không?”. Người bên ngoài không nhận được câu trả lời, càng lo lắng hỏi thêm một lần. Trong lời nói đã có ý sắp phá cửa xông vào.
Mạc Mặc nhìn cảnh tượng trước mắt, hiểu ý: “Ngươi uy hiếp ta? Không dùng bữa với ngươi thì sẽ bị bắt?”. Quý Tử Hiên cười rất phóng khoáng. Mạc Mặc cũng cười, kiêu ngạo nói: “Ta không sợ ngươi uy hiếp. Những kẻ bên ngoài không thể làm gì ta được”.
“Vậy sao?”. Quý Tử Hiên nhướng mày tỏ vẻ rất hứng thú, sau đó mỉm cười ôn hòa, “Cô nương cứ thử xem”.
Mạc Mặc leo lên khỏi hồ, vén tóc, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía cánh cửa ấy, từ từ lấy ra một cái gậy gỗ màu đen ngắn và nhỏ: “Ngươi đừng có hối hận”.






Ba ngày sau. Lục Vũ trấn.
Lục Vũ trấn là một nơi may mắn, đến nay vẫn chưa chịu ảnh hưởng của chiến hỏa. Đi trên đường ba ngày, Nhược Nhất nhìn thấy hiện trạng của Cửu Châu mà không khỏi thở dài. Trong những thôn làng nhỏ không có một bóng người, cũng không biết là đi lánh nạn hay là đã chết trong các cuộc chiến tranh, người chết, kẻ lưu vong. Những căn nhà trống cũ kỹ phải dãi nắng dầm sương giống như những ông lão bệnh tình nguy kịch hết phương cứu chữa, tuyệt vọng và đau đớn nhìn thế giới thê lương này.
Nhược Nhất nghỉ một đêm trong khách điếm của thị trấn. Ngày hôm sau, khi cô đang ăn bánh bao trong đại sảnh thì nghe thấy thông tin: Tầm Thường cung bị yêu quái thân phận bất minh khiêu chiến. Có người nói, yêu quái đó là liên hoa tinh toàn thân đen sì, có người nói là nữ quái hắc phong yêu lực vô song, có người nói là ngưu ma nữ đầu mọc sừng. Các lời đồn nhiều vô kể, nhưng điều duy nhất có thể xác định là kẻ gây chuyện này là nữ.
Ả ta công trạng phi phàm, Tầm Thường cung có bốn tòa cung điện màu vàng kim thì bị hủy ba tòa, trong đó có một tòa nổ thành tro vàng, gió thổi qua liền bay theo đường chân trời, trông vô cùng đẹp mắt. Nghe nói cuối cùng nếu không phải Quý Tử Hiên đích thân ra tay, thì Tầm Thường cung vốn được mệnh danh là cung điện mặt trời sẽ hoàn toàn biến mất trong dòng sông lịch sử.
Ban đầu Nhược Nhất tưởng là yêu tộc phái người đi gây chuyện. Nhưng nghĩ lại, nếu yêu tộc làm, vì sao chúng chỉ tàn phá cung điện mà không giết người. Rõ ràng là kẻ có dụng tâm muốn gây ra tranh chấp giữa tiên và yêu. Liệu là ai nhỉ…
Một cái đầu người đã bị biến dạng treo lủng liểng trên cổ, rõ ràng là mặt người nhưng lại lộ vẻ dữ tợn của dã thú, trên mình hổ còn dính đầy máu nhớp nháp, một cái đuôi có gai nhọn không ngừng ve vẩy trên không. Con quái vật nhe nanh giơ vuốt, hung thần ác sát này chính là kẻ lúc nãy đã tấn công cô sao?
Nhược Nhất lại một lần nữa cả