Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ta Muốn Đến Cửu Châu

Ta Muốn Đến Cửu Châu

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015

Lượt xem: 1341535

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1535 lượt.

kiêu ngạo cố chấp mà hắn không thể kìm nén.
Trước vật thể đáng yêu tưởng chừng rất cứng nhưng lại mềm mại như nước ấy, tôi khó mà không mềm lòng.
Võ La thấy tôi không nói gì, lại tiếp tục khuyên: “A Nhan, muội biết bảo tỷ lấy ra, à, trái tim, là rất…, nhưng biểu ca cũng không có cách nào. Tỷ lương thiện như vậy, nhất định cũng rất muốn cứu Tử Đàn tỷ tỷ. Huống hồ người đã cứu rồi, đồ cũng dùng rồi, tỷ đừng giận biểu ca nữa, có được không?”.
Lòng khẽ chùng xuống, cuối cùng tôi nhìn thẳng vào Võ La. Vì sao họ lại nghĩ tôi lương thiện như thế? Tôi không phải là thánh mẫu, tôi ước gì Tử Đàn không bao giờ tỉnh lại. Nếu không phải là vì Thương Tiêu, tôi đâu có dùng cả tính mạng mình để đổi? Ồ, phải rồi, họ không biết, họ tưởng tôi dùng trái tim ấy để cứu người. Họ không biết… Hắn lại càng không biết.
Kìm nén nỗi thê lương nơi lồng ngực, tôi vứt mạnh chiếc áo xuống đất. Nhìn thẳng vào đôi mắt kinh ngạc của Võ La, tôi lạnh lùng gào lên: “Trên đó chính là cấm địa, tỷ đã nói không cần người đưa lên, không cho bất cứ sinh vật nào tiếp cận động Hàn Ngọc khi tỷ trị liệu. Nếu ai có hứng thú với quá trình trị liệu của tỷ, hãy chết rồi hẵng trèo lên”.
Tôi biết mình khó hiểu như thế nào, đã không nói với họ nguyên nhân, lại hà khắc muốn có được sự thấu hiểu của họ… Hít một hơi thật sâu, áp chế mọi tạp niệm, tôi tiếp tục đi từng bước từng bước về phía đỉnh núi. Dù cho hai chân cứng đờ tới mức không thể nhấc lên nổi, dù cho đôi môi đã lạnh tới mức tím tái, dù cho trái tim đau đớn tới mức không còn sức để đập, tôi vẫn cố rướn thẳng sống lưng, kiêu ngạo quay người, tuyệt đối không cho phép bản thân để lộ một chút yếu đuối nào trước mặt hắn.
Tôi chỉ bộc lộ sự yếu đuối của mình với người có thể nương tựa. Mà hắn chắc chắn không phải là người đó.
Vừa bước vào động Hàn Ngọc, không khí ấm áp khác biệt hẳn với gió lạnh thấu xương bên ngoài bỗng ập tới. Trong động Hàn Ngọc có bốn cửa, từ trái sang phải lần lượt là thanh môn, xích môn, tạo môn, bạch môn(*). Tử Đàn đang ở trong tạo môn.
(*)Thanh: xanh; xích: đỏ; tạo: đen; bạch: trắng.
Tôi đẩy cửa, bám vào tường, đi men theo con đường nhỏ tối tăm, ngoằn ngoèo xuống dưới. Đi đến tận cùng, tôi đập khẽ ba cái lên chỗ lõm bên tay phải. Thạch môn phía trước theo đó mở ra, ngọn nến trong phòng cũng bỗng chốc vụt sáng khi tôi bước vào. Cách bố trí trong thạch thất rất đơn giản. Một chiếc bàn đá, hai chiếc ghế đá, còn có một chiếc giường lạnh giá. Tử Đàn nằm trên chiếc giường ấy ngủ suốt bốn trăm năm.
Tôi cởi áo khoác đặt lên chiếc bàn đá bên cạnh, quen thuộc bước tới bên giường Hàn Ngọc. Đang chuẩn bị cắt ngón áp út phóng huyết, tôi đột nhiên nhìn thấy một đôi mắt đen nhánh, trong veo.
Tôi kinh ngạc tới mức ngay cả con dao nhỏ trên tay cũng không cầm chắc, khiến nó rơi xuống chân. Đầu óc không ngừng vang lên những tiếng ù ù khó chịu, tôi giống như một con ngốc, đờ đẫn hỏi một câu: “Cô nương tỉnh rồi?”. Đôi mắt đen khẽ chớp. Nàng ta tỉnh rồi. Tử Đàn ngủ bốn trăm năm đã tỉnh lại.
Nhất thời, tôi không biết mình nên có biểu cảm như thế nào. “Cô nương… vẫn chưa thể cử động sao… ngay cả nói chuyện cũng không được sao? Vậy, vậy, ta vẫn phải tiếp tục trị liệu cho cô nương”. Rạch một đường dài trong lòng bàn tay, bỗng chốc máu tươi phun ra ào ào. Tôi tựa hồ mất đi cảm giác đau, như một khúc gỗ để mặc cho đau đớn ngang ngược xâm chiếm bàn tay.
Tử Đàn kinh ngạc tới mức trợn tròn mắt. Càng kỳ lạ hơn là máu tươi không hề chảy xuống đất mà đưa thẳng vào miệng nàng ta.
Nhìn dung nhan tuyệt mỹ ấy, tôi khẽ nhếch mép: “Rất kỳ lạ phải không. Ta cũng không có cách nào lý giải. Dường như những thứ này thiên sinh vốn là của cô nương vậy”. Tôi sờ mặt mình qua lớp mặt nạ: “Có lẽ hôm nay là lần cuối cùng, thú thực, ta không muốn cô nương tỉnh lại sớm thế này”.
Cô nương tỉnh lại… quá sớm… sớm tới mức ta còn chưa kịp tìm ra lý do để tiếp tục ở lại đây.
“Ha, xin lỗi, là ta quá ích kỷ. Nên chúc mừng cô nương, cuối cùng…” có thể đoàn tụ với Thương Tiêu.
Lời chúc phúc ấy tôi vẫn không có cách nào nói ra được. May mà bây giờ có mặt nạ, nếu không, có lẽ tướng mạo của tôi sẽ khiến người ta căm ghét. Tôi biết bây giờ mình đố kỵ và oán hận biết nhường nào.
Cảm giác chóng mặt bỗng ập đến, tôi dùng vạt áo bịt vết thương trên lòng bàn tay, quay người, đang định đi thì đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi, cái này”. Tôi nhìn nàng ta, dùng tay phải chỉ vào bàn tay trái trông đến là thê thảm, “Không được nói với bất cứ ai”. Không nhìn Tử Đàn đang nằm đó thêm nữa, tôi khoác áo, rướn thẳng sống lưng, bỏ lại ánh nến ấm áp trong tạo môn lại phía sau.
Rời khỏi tạo môn, tôi không hề ra khỏi động Hàn Ngọc mà quay người mở bạch môn bên cạnh. Trong bạch môn, bậc thềm được làm bằng đá Hàn Ngọc phát ra ánh sáng nhạt ngoằn ngoèo hướng lên trên. Lên trên cùng, tôi khẽ gõ bốn cái vào chỗ lồi lên khác thường, thạch môn phía trước bỗng chốc biến mất, trước mắt tôi là một khoảng trắng mênh mông.
Tôi bước qua, lập tức đắm mình trong thế giới băng tuyết, nhìn về phía xa, quan sát cảnh sắc của toàn bộ U Đ