
Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương
Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015
Lượt xem: 1341540
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1540 lượt.
liều mạng với tôi bỗng chốc “ngừng công kích”, không nhắc tới chủ đề ấy nữa. Có điều, chuyện này bị chúng tiểu yêu coi là chủ đề buôn chuyện, lôi ra bàn luận rất lâu.
Bây giờ hồi tưởng lại, tôi luôn có cảm giác cảnh còn mà người đã khác.
“Cạch”. Một bát chất lỏng đen sì đặt trước mặt tôi, trong lúc hoảng hốt, tôi bừng tỉnh, quay đầu nhìn về phía phù thủy xuất hiện trên không. Bóng của một ngọn lửa bập bùng còn đọng lại trong mắt tôi. Dường như trên người phù thủy có một khoảng trống đang không ngừng biến to biến nhỏ, vô cùng quỷ dị.
“Đây là cái gì?”. Tôi chớp mắt để tập trung chú ý.
“Công tác khắc phục hậu quả, canh Mạnh Bà…”.
“Cái gì!”. Tôi giật nảy mình, hét lên: “Tôi không muốn đầu thai!”. Phù thủy rất dứt khoát đập vào đầu tôi: “Ai bảo cô đầu thai, đây là nước nhọ nồi của canh Mạnh Bà, giúp cô vong tình”.
“Vong tình?”.
“Đúng vậy, đây là thành quả khó khăn lắm tôi mới lấy được ở đáy nồi. Cô có biết ăn trộm thứ này nguy hiểm thế nào không? Tôi nói này, cô cũng thật ngốc, chẳng phải chỉ là đau khổ vì tình thôi sao, có đến nỗi phải sống dở chết dở như thế không? Haizzz, thôi. Mau uống đi, mau uống đi, uống rồi tôi đưa cô trở về”.
Trước ánh mắt mong đợi của phù thủy, tôi bưng bát, từ từ đưa lên miệng. Mùi vị đắng chát lập tức xông lên mũi. Canh Mạnh Bà, nước vong tình, có lẽ đây là thuốc giải ưu phiền tốt nhất trên thế giới này. Nhưng đây vốn là loại nước cực lạc khiến người ta giải thoát, vì sao lại có mùi vị của nước mắt?
Kìm nén nỗi chua xót, tôi khẽ đặt bát xuống. Phù thủy sốt ruột: “Sao thế? Cô sợ đắng sao? Ta có kẹo”. Nói rồi, cô ấy lấy trong túi ra hai viên sô-cô-la. Tôi cầm một viên trên tay phù thủy, bóc lớp giấy bạc ở ngoài, bỏ vào miệng. Tôi mỉm cười: “Lâu lắm rồi không ăn thứ này. Ngọt thật. Tôi thích mùi vị này hơn”.
“Ơ, cô không uống sao?”.
Tôi lắc đầu: “Không cần uống, tôi biết mình không quên được”.
“Sao không quên được!? Mặc dù đây chỉ là nước nhọ nồi, nhưng nó quá dễ dàng để giúp con người quên đi một giấc mộng…”.
“Không”. Tôi nhìn chằm chằm vào mắt của phù thủy: “Đây không chỉ là một giấc mộng. Nó đã đi vào xương máu rồi… Nếu nói tôi không thể mang bất cứ thứ gì ở đây đi, thì chí ít hãy để tôi có hồi ức”.
Phù thủy xoa tay: “Thật sến súa. Thôi, không uống thì thôi. Phí hoài thứ tốt thế này”. Nói rồi, cô ấy bưng bát nước hắt xuống sàn, nước thuốc gặp đất lập tức biến mất giống như bốc hơi. Phù thủy nhét bát vào túi, nói với tôi: “Đưa tay cô cho tôi, đi thôi”.
Tôi hít một hơi thật sâu, đưa tay ra.
Thương Tiêu, vĩnh biệt…
“Rầm!”. Đúng lúc chỉ còn chút nữa là tôi nắm được tay của phù thủy thì một người mặc áo đen bịt mặt đột nhiên đạp cửa ra, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn khắp phòng, bay tới túm lấy tôi, rút kiếm kề lên cổ tôi. Tôi dựng tóc gáy. Hắn quát lớn: “Đi!”, rồi lôi tôi ra khỏi phòng.
Chuyện gì vậy! Tôi đờ người ra, ngay cả phù thủy cũng đứng ngây trong phòng. Lẽ nào đúng lúc tôi quyết định rời đi thì cuối cùng gặp ngay cảnh bắt cóc trong truyền thuyết hay sao?
Đỉnh U Đô sơn, ngoài động Hàn Ngọc.
Tôi không khỏi bi ai nghĩ rằng, những hình nhân đó không biết chừng thật sự đã đóng đinh lên người tôi. Người ở thế giới này không nhìn thấy phù thủy, theo đó, phép thuật của phù thủy cũng vô dụng đối với họ. Cũng có nghĩa là, cô ấy không thể ngăn được hắc đại hiệp.
Trong khi đó, muốn quay về thì tôi không được phép chạm vào bất cứ vật sống nào ở thế giới này. Rõ ràng hắc đại hiệp là người sống. Khi hắn hét lên câu nói: “Thương Tiêu, muốn lấy lại nữ nhân của ngươi thì dùng Tử Đàn để đổi!”, tôi chỉ thấy trước mắt tối sầm, hoàn toàn tuyệt vọng. Tên bắt cóc này ngay cả tình hình cũng chưa hiểu rõ mà đã hành động rồi!
Giằng co ngoài động gần một canh giờ rồi, nhưng Thương Tiêu không thèm bước ra cửa động dù chỉ nửa bước. Các trưởng lão của U Đô sơn đều nghiêm mặt bao vây hắc đại hiệp. Tôi đã không thể gắng gượng được nữa, đuốc lửa sáng rực dường như sắp thiêu đốt tôi. Nếu không phải bị hắc đại hiệp giữ, chắc tôi đã lăn ra đất lâu rồi.
Phù thủy nhìn thấy dáng vẻ sắp chết của tôi, quả quyết nói: “Nhảy xuống vách núi!”.
Thời gian tựa mũi khoan đâm vào tim dường như dừng lại, lấy tư thế tuyệt vọng nhất để đâm thẳng vào mạch máu. Cuối cùng tôi nhắm mắt, không nỡ nhìn vào cửa động tối đen tĩnh mịch ấy thêm một lần nữa.
Chân mềm nhũn, toàn thân sõng soài trong lòng hắc đại hiệp. Đại hiệp toàn thân cứng đờ, sau đó bật cười một tiếng: “Thương Tiêu, xem ra ngươi không hiểu sự yếu đuối của con người một chút nào”.
Các trưởng lão ở phía đối diện nhìn thấy dáng vẻ giống như sắp trút hơi thở cuối cùng của tôi, liền có chút huyên náo. Tôi nhìn thấy từng người họ đều nói gì đó với hắc đại hiệp. Lồng ngực của hắc đại hiệp cũng phập phồng khe khẽ, dường như hắn đang nói gì đó. Nhưng tất cả âm thanh đi đến tai tôi đều trở thành những tiếng ù ù.
Hắn thật sự không bận tâm tới tôi. Thì ra trong lòng hắn, khoảng cách giữa tôi và Tử Đàn xa xôi như vậy. A, không biết chừng mục đ