Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ta Muốn Đến Cửu Châu

Ta Muốn Đến Cửu Châu

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015

Lượt xem: 1341609

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1609 lượt.

lại ở bên ngoài.
Linh lực của Mạc Mặc va chạm với kết giới làm bắn ra những tia lửa, một số linh lực bật trở lại làm Mạc Mặc bị thương. Mạc Mặc không chịu thua, truyền hết linh lực vào thanh kiếm, liên tục quát, quyết chém đứt kết giới này.
Trước sự tấn công của Mạc Mặc, Hồng Liên đột nhiên cử động, ngẩng mặt trợn mắt với cô, huyết lệ tuôn rơi, hắn từ từ đưa tay lên, nhắm thẳng Mạc Mặc, lòng bàn tay ngưng kết một luồng gió lốc màu đen…
“Mạc Mặc cẩn thận!”. Nhược Nhất sợ hãi hét lên.
Thương Tiêu cau mày, đang định ra tay thì một đường sáng màu đỏ cam từ một hướng khác đã đánh lên kết giới của Hồng Liên.
Mọi người chỉ nghe thấy tiếng kêu của phượng hoàng, Nhược Nhất chuyển ánh nhìn, thấy một chú phượng hoàng màu đỏ thẫm từ phía sau Hồng Liên chầm chậm bay đến. Nó loạng choạng bay, như thể sắp rơi xuống. Nhược Nhất nghe tiếng kêu ấy, là tiếng Nguyệt Hoàng gọi người yêu.
Sắc mặt Hồng Liên khẽ biến đổi, huyết lệ thôi rơi.
Nguyệt Hoàng…
Nhận thấy đối thủ phân tâm, Mạc Mặc quát lớn, ánh sáng trên trường kiếm liền tăng mạnh. Lúc này Nhược Nhất muốn hô dừng tay lại thì cũng không kịp nữa. “Rắc” một tiếng, kết giới màu đỏ thẫm bị nứt một vệt dài.
Phượng hoàng kêu lên, tiếng kêu như khóc.
Mạc Mặc chém một đường kiếm, lập tức chặt đứt đôi người Hồng Liên. Điều khiến người ta kinh ngạc là, trong cơ thể của Hồng Liên không có giọt máu nào chảy ra, hắn nhìn cơ thể của mình bị chém đôi mà sắc mặt không hề biến đổi.
Như nhận ra được điều gì, sắc mặt của Thương Tiêu bỗng có chút biến đổi. Thương Tiêu nhanh chóng bay về phía ấy, đẩy Nhược Nhất cho Mạc Mặc. Thương Tiêu đập vào vai Mạc Mặc, khiến cô bật ra xa hơn mười trượng. Tay Thương Tiêu bắt ấn rồi đập mạnh lên trán Hồng Liên.
Lập tức, Hồng Liên tỏ ra vô cùng đau đớn, hai nửa cơ thể bị Mạc Mặc chém đứt bắt đầu nhúc nhích. Hắn hét lên, hóa thành khói đen quấn quanh người Thương Tiêu, giống như một con rắn, càng lúc càng quấn chặt.






Một chùm sáng bạc từ cơ thể Thương Tiêu bắn ra va chạm với luồng khói đen đang quấn quanh hắn.
Chỗ va chạm mạnh thậm chí còn phát ra tiếng động. Nhược Nhất không biết chút máu ấy của mình có thể áp chế ma khí trong cơ thể Thương Tiêu được bao lâu, nếu hắn cứ tiêu hao yêu lực để đối kháng với kẻ khác thì chẳng bao lâu nữa ma khí bị hắn áp chế sẽ xông ra khống chế hắn! Nhược Nhất đang vô cùng lo lắng, bỗng nghe thấy một tiếng ngân nga kỳ ảo từ phía xa, như đọc thần chú, như hát khúc ca.
Luồng khói đen dần dần trở nên kỳ quái.
Thương Tiêu quyết định thu chùm sáng bạc xung quanh mình lại, chẳng bao lâu sau luồng khói đen ấy liền buông Thương Tiêu ra trong tiếng ngân nga.
Sương khói dần bay tới chỗ cao hơn rồi ngưng tụ thành hình dáng Hồng Liên. Lúc này, sắc mặt của Hồng Liên vẫn trắng bệch, nhưng trong miệng hắn lại phát ra tiếng gầm rú như dã thú khi gặp địch, hắn nhìn lên trời bằng ánh mắt chăm chú và cảnh giác.
Ánh sáng lướt qua, yêu quái ngưng tụ từ ma khí trong chớp mắt hóa thành sương khói, lan tỏa khắp nơi khiến Anh Lương sơn trở nên mù mịt. Mạc Mặc kinh ngạc nhìn Tử Đàn, nhỏ giọng hỏi Nhược Nhất: “Đây lại là quái vật gì vậy?”.
Nhược Nhất cười khổ.
Yêu ma bên dưới đều chết hết, Hồng Liên quay người định bỏ chạy, Tử Đàn chăm chú nhìn, một luồng yêu lực mạnh mẽ chém thẳng về phía Hồng Liên. Mọi người chỉ thấy một ánh đỏ lóe lên, kèm theo tiếng nổ ầm ầm, trên bầu trời lập tức cuộn lên một làn khói trắng.
Hồng Liên dễ dàng phá thủng màn sương trắng, khói đen tràn lan bên dưới cuộn thành một đám mây đen bao quanh Hồng Liên, rồi lao nhanh về phía xa.
Tử Đàn nghiêm mặt, lao người đuổi theo, nàng ta vừa bay qua tầng sương trắng ấy thì bị một thứ gì đó kéo lại. Tử Đàn quay đầu, nghiêm giọng nói: “Chỉ là khuôn mặt giống nhau mà thôi, đây là ma vật do ma khí hóa thành, sao ngươi ngốc nghếch quá vậy?”.
Nhìn thấy vật thể kéo Tử Đàn lại, sắc mặt Nhược Nhất biến đổi, cô khẽ gọi: “Nguyệt Hoàng!”.
Nguyệt Hoàng vốn đã vô cùng yếu ớt, bây giờ chịu đòn này cho Hồng Liên, chắc chắn là đã bị trọng thương. Nhưng Nguyệt Hoàng vẫn cắn chặt áo của Tử Đàn, cho dù đôi cánh sắp không dang ra được nữa, cũng quyết không để Tử Đàn tiếp tục đuổi giết Hồng Liên.
Tử Đàn cau mày giơ tay, đang định đánh ngất nàng ấy thì một giọng nói lạnh lùng cất lên: “Đàn Nhi, thôi đi”.
Tử Đàn nhíu mày nhìn về phía Thương Tiêu: “Bây giờ ngươi mềm lòng, tâm trạng thoải mái, nếu ngày nào đó thứ này hút nhiều ma khí rồi biến thành thiên ma, ngươi đi mà lo liệu”.
Thương Tiêu chỉ nói: “Hôm nay tạm tha cho hắn, khi khác ta sẽ chém chết hắn”.
Tử Đàn nhìn ánh mắt kiên quyết của Thương Tiêu, khẽ thở dài. Quét mắt nhìn Nguyệt Hoàng vẫn đang cắn chặt vạt áo của mình, Tử Đàn thở dài mỉm cười: “Làm như ta là nữ nhân cay độc vậy. Thôi đi thôi đi, ta thấy hôm nay các ngươi đều thảm hại lắm rồi. Nghỉ ngơi đi”. Nàng nhìn quanh, cuối cùng dừng lại nơi Mạc Mặc, nàng sững người, sau đó lại cười nói: “Nhược Nhất, vị này là…”.
Nhược Nhất vẫn chưa đáp lời, Mạc Mặc ôm


Pair of Vintage Old School Fru