
Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương
Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015
Lượt xem: 1341620
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1620 lượt.
rõ những chuyện mình đã làm sau khi tới Cửu Châu. Nhược Nhất nghe xong thì sững người: “Vì thế, cô nói là, cô cũng bỏ thuốc ấy cho Quý Tử Hiên, rồi chỉ trong một buổi tối đã làm cho hắn mệt nhoài, hôm sau cô đánh đám người của Tầm Thường cung, cướp thiên thư, rồi bỏ chạy sao?”.
Mạc Mặc mở to mắt, gật đầu, sau đó lại nói thêm: “Thực ra, nếu chỉ đọ thể lực thì chắc chắn tôi không thắng được hắn, vì thế tôi còn thi triển mấy thuật chú nữa”.
“Vậy… vậy cô cướp thiên thư làm gì?”.
“Hắn nhốt tôi nhiều ngày như vậy, tôi phải trút giận chứ. Huống hồ, tôi mới tới thế giới này nên giống như kẻ mù ấy, chẳng biết gì cả, vừa hay cuốn sách ấy có tất cả những gì tôi muốn biết, chẳng phải có thể giúp ích cho tôi sao?”.
Nhược Nhất ôm trán, bất lực thở dài, thất bại này đối với Quý Tử Hiên mà nói… có lẽ là nỗi nhục lớn nhất trong cuộc đời hắn… Nhược Nhất nghĩ, cho dù Mạc Mặc không lấy trộm thiên thư thì Quý Tử Hiên cũng sẽ không bỏ qua cho cô ấy.
Mạc Mặc vừa than vãn vừa lườm Nhược Nhất: “Chẳng phải đều là lỗi của cô sao? Nếu không phải cô vô dụng bị bắt tới nơi quỷ quái như Cửu Châu thì tôi đâu có gây ra những chuyện này!”.
Nhược Nhất im lặng.
Mạc Mặc chán nản than thở: “Tôi chỉ sống buông thả mấy ngày như thế, chỉ mấy ngày như thế thôi! Tôi tưởng tôi và hắn không phải là người ở cùng thế giới, làm chuyện ấy sẽ không để lại hậu họa gì… không ngờ lại có thật… Không được, bây giờ không thể trì hoãn, tôi sẽ đi mua thuốc, mau chóng bỏ thứ này đi, Nhan Nhược Nhất, cô hãy giúp tôi…”.
Nhược Nhất sầm mặt: “Mạc Mặc, e là không thể bỏ được đứa bé này”.
Mạc Mặc sững người: “Vì sao?”.
“Lần trước Tử Đàn nói với tôi, chân thân của Quý Tử Hiên là cửu vĩ bạch hồ”.
Mạc Mặc trợn mắt kinh ngạc: “Hắn cũng là hồ ly! Chả trách tôi cảm thấy yêu khí trên người Thương Tiêu và Quý Tử Hiên giống nhau như vậy. Nhưng thế thì đã sao?”.
Nhược Nhất khó nhọc nói: “Mối liên hệ giữa đứa con của cửu vĩ bạch hồ với mẹ nó là vô cùng chặt chẽ. Nếu bỏ đứa bé, chỉ sợ cô cũng sẽ…”.
“Chết?”. Tiếng nói này của Mạc Mặc vô cùng thê lương. Nhược Nhất nghiêm túc gật đầu. Mạc Mặc chớp mắt hồi lâu, ngẩng đầu cười, bỗng bóp cổ Nhược Nhất: “Cô là nha đầu khốn kiếp, chẳng bao giờ nói ra tin tốt lành cả! Hôm nay tôidiệt cái miệng quạ đen này của cô! Tôi phải diệt cô trước!”.
Nhược Nhất bị Mạc Mặc làm cho hoa mắt chóng mặt, cô trợn mắt run tay, kiên định chỉ về một hướng. Mạc Mặc chưa nguôi giận, cô ấy nhìn về hướng Nhược Nhất chỉ, bỗng chốc sững người – Quý Tử Hiên dẫn theo hai thuộc hạ của hắn tìm kiếm khắp nơi. Bây giờ hắn vẫn chưa chú ý tới con hẻm tối này. Mạc Mặc buông tay, định chuồn đi, nhưng Nhược Nhất tóm lấy cô ấy, nói nhỏ: “Cô đang cải trang đàn ông! Chuồn cái gì mà chuồn! Chuồn thì chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi này sao?”.
Mạc Mặc quả nhiên bất động, ngay cả mái tóc cũng như đông cứng.
Vành tai của Quý Tử Hiên khẽ động, hình như hắn nhận ra tiếng nói của Nhược Nhất. Hắn khẽ nghiêng người về phía Nhược Nhất.
Hai người sợ dựng tóc gáy, Nhược Nhất ngoái đầu tìm Thương Tiêu. Cô nhìn thấy Thương Tiêu đang ở cách đó không xa đang im lặng quan sát bên này, trong lòng cô lập tức trút được gánh nặng. Nhược Nhất khẽ đập tay Mạc Mặc, tỏ ý cô ấy không cần lo lắng. Cái đập tay này mới khiến cô phát hiện, tay của Mạc Mặc lạnh giá tới mức đáng sợ.
Nữ phù thủy Mạc Mặc từ trước tới nay vốn không sợ trời cũng chẳng sợ đất, thế mà từ khi nào lại sợ ai đó tới mức này… Lẽ nào, là vì con cháu của tộc cửu vĩ bạch hồ đều có năng lực kỳ diệu gì đó sao…
“Nhan cô nương”, Quý Tử Hiên điềm đạm gọi.
Hai cô nàng dựng tóc gáy.
Nhược Nhất bước lên trước một bước bảo vệ Mạc Mặc, cố trấn tĩnh nói: “Có chuyện gì không?”.
“Ta chỉ muốn hỏi thăm cô nương một tiếng thôi”.
Nhược Nhất cười cho có lệ, nói: “Nhờ phúc của ngươi, ta sống rất tốt”.
Quý Tử Hiên cười điềm đạm: “Tôi nghĩ cũng phải, xem ra Thương Tiêu càng ngày càng quan tâm tới cô, đi đâu cũng không quên sai hộ vệ đi theo cô”.
Nhược Nhất nắm chặt tay Mạc Mặc, thầm chửi: Chẳng phải ngươi mù sao? Cảm giác nhạy bén như vậy đâu giống kẻ mù! Ánh mắt của Nhược Nhất lướt qua người Thái Phùng đang đi tới, bỗng nhiên trong đầu nảy ra một ý. Cô lạnh mặt, cười nhạo, nói: “Đúng vậy, lẽ nào còn phải cho kẻ địch cơ hội hại ta sao?”.
Quý Tử Hiên nghe câu này chỉ cười mà không nói gì, Thái Phùng thì vẫn lạnh mặt.
“Hứ”. Nhược Nhất cao ngạo ngẩng đầu, tỏ ra giận dữ, lườm Thái Phùng một cái rồi kéo tay Mạc Mặc ra khỏi con hẻm, đi tới chỗ Thương Tiêu. Vì đường hơi chật nên khi đi qua người Quý Tử Hiên họ phải đi rất sát người hắn. Quý Tử Hiên vẫn “nhìn” về phía con hẻm nhỏ. Ánh mắt hắn không có ánh sáng, đúng là hắn bị mù thật.
Cho dù vẻ mặt và động tác của Quý Tử Hiên không hề có điểm gì bất thường, nhưng tay Mạc Mặc vẫn run run. Chiều cao của cô ấy lúc này tương đương với Quý Tử Hiên. Khi họ đi lướt qua Quý Tử Hiên, gió thổi bay mấy lọn tóc của Mạc Mặc khiến chúng lướt qua vai của Quý Tử Hiên…
Đột nhiên một bàn tay đặt lên vai Mạc Mặc, toàn thân Mạc Mặc cứng đờ.
“Đợi đã”.