
Tác giả: Kim Huyên
Ngày cập nhật: 04:15 22/12/2015
Lượt xem: 134695
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/695 lượt.
Mở đầu:
Nước Pháp , tựa như trong tranh vẽ của họa sĩ trường phái ấn tượng, không thể lý tính phân tích, lại đẹp đến làm người ta ca tụng.
Đồ Hạ Mĩ đã đến nước Pháp nhiều ngày, mỗi lần mở mắt ra nhìn thấy phong cảnh mỹ lệ như thi như họa, vẫn lại nhịn không được tưởng tán thưởng vẻ mỹ lệ của nàng.
Bởi vì Đông Nhan có chút sự cố xin nghỉ dài hạn, mọi người liền quyết định nhân cơ hội đến nước Pháp thăm Xuân Tuyết, thuận tiện chơi một chút, cho nên giờ này khắc này cô mới có cơ hội đứng ở trong đồng ruộng miền quê nước Pháp, hưởng thụ cảnh đẹp, thả lỏng thân tâm.
Cô cùng Xuân Tuyết, Thu Phong, Đông Nhan bốn người, là chị em từ nhỏ cùng nhau ở trong thôn quốc tế thiếu nhi lớn lên, các cô không chỉ có tình như chị em, càng là chiến hữu sống chết có nhau , từ nhỏ đến lớn các cô đều cùng nhau kề vai chiến đấu, mặc kệ là đối mặt người bên ngoài đồng tình ánh mắt, hoặc là thành người mẹ chưa kết hôn sau đó đến xã hội vô tình phê phán, các cô đều cùng nhau chịu đựng, cùng nhau vượt qua.
“Cô là ai?” Nam nhân hỏi.
“Tôi……” Cô không biết nên trả lời hắn như thế nào, đành phải đưa danh thiếp trên tay cho hắn xem.“Trần Thiên Kì tiên sinh nói, nếu như tôi nguyện ý, có thể đến nơi đây tìm anh ta.”
“Cô muốn làm ngôi sao?”
“Tôi……”
“Quay một vòng tôi xem xem.”
Cô khép miệng, nghe lời tại chỗ dạo qua một vòng.
“Cô tên là gì?”
“Đồ Hạ Mĩ.”
“Năm nay mấy tuổi?”
“Mười tám tuổi.”
“Cô cao bao nhiêu?”
“Một trăm sáu mươi bảy.”
“Cân nặng?”
“Bốn mươi bảy kg.”
“Sở trường là gì? Nhạc khí, ca hát, hay là khiêu vũ?”
Đồ Hạ Mĩ trợn to hai mắt, do dự nhìn hắn.
“Làm gì không trả lời?” Nam nhân trừng mắt cô hỏi.
“Tôi không có sở trường gì cả.” Cô lắc đầu nói.
“Cô nói cái gì? Không có sở trường? Vậy cô tới nơi này là làm cái gì?”
“Là Trần Thiên Kì tiên sinh bảo tôi đến.”
“Hắn bảo cô tới cô liền tới, vậy hắn bảo cô đi chết, cô muốn hay không đi tìm chết?”
Đồ Hạ Mĩ sắc mặt nháy mắt cự biến, cô hé miệng, thiếu chút nữa không kêu đối phương muốn chết sao không tự đi mà chết . Hoàn hảo cô đúng lúc nhớ mục đích mình tới nơi này, cho nên mới miễn cưỡng khống chế được tính tình.
“Tuy rằng tôi không có sở trường gì, nhưng là bất luận các anh muốn tôi làm cái gì, tôi đều nguyện ý học, nguyện ý làm, tôi tin tưởng nhất định có thể đạt tới yêu cầu của các anh, cho nên, xin anh cho tôi một cơ hội được không? Tôi thề tôi nhất định sẽ cố gắng công tác.” Cô nắm chặt tay, lấy biểu tình nghiêm túc mà kiên định nhìn hắn.
“Làm cái gì đều được?”
Cô dùng sức gật đầu.
“Vậy trước tiên theo giúp tôi trên giường đi!”
Cô trong nháy mắt trợn to hai mắt, quả thực không dám tin tưởng trên thế giới này có loại người như thế, đã ti bỉ, hạ lưu, vô sỉ còn đáng đánh đòn. Cô phát hỏa, thật sự nhịn không được.
“Ngươi là đồ ghê tởm ẻo lả, muốn ta cùng ngươi lên giường, kiếp sau cũng không được. Ngươi đi chết đi!”
Khom lưng một cái, tay duỗi ra, cô nâng ghế sắt bên chân lên hướng hắn ném qua, tiếp theo đó là ống đựng bút, kẹp văn kiện, cốc chén, quyển áp phích cùng màn hình máy tính tinh thể lỏng, chỉ tiếc màn hình máy tính cắm dây quăng không xa, thật sự là tiện nghi cho thằng khốn chết tiệt kia.
Quăng đến không còn gì để quăng sau, cô nổi giận đùng đùng xoay người bước đi, hoàn toàn không để ý tới phía sau kêu rên.
Bước xuống thang lầu vọt tới trên đường cái, cô bởi vì rất tức giận mà không nhìn đường, thiếu chút nữa bị xe đụng vào.
Két –
Tiếng xe phanh gấp cùng lúc cô bị kinh hách mà ngã ngồi trên mặt đất đồng thời vang lên chói tai, làm cho đầu óc cô đang trống rỗng phút chốc tràn ngập run sợ cùng kinh hoàng. Trời ạ! Thiếu chút nữa, cô thiếu chút nữa liền biến thành vong hồn dưới xe rồi.
“Cô không sao chứ?”
Theo tiếng hỏi thăm, cô nghe thấy âm thanh cửa xe bị mở ra lại đóng sầm, sau đó thấy một đôi chân dài mặc quần dài màu nâu nhạt cùng giày nam đồng sắc đi đến bên người, nhưng cô lại hoàn toàn không có dũng khí ngẩng đầu lên đối mặt đối phương, bởi vì người đuối lý là cô, là cô đột nhiên vọt tới đường cái mới có thể thiếu chút nữa gây thành tai nạn xe cộ.
“Không có việc gì.” Cô nhanh chóng lắc đầu, vội vàng từ mặt đất đứng lên hướng đối phương cúi đầu nhận lỗi,“Thực xin lỗi, thực xin lỗi!” Nói xong, cô lập tức lấy tốc độ chạy trăm mét đào thoát hiện trường.
Cô Thần Phong nhìn theo bóng dáng bước nhanh rời đi của cô, cảm thấy ù ù cạc cạc. Anh lại không có muốn mắng cô, cũng không có muốn đánh cô, cô chạy nhanh như vậy làm gì? Bất quá như vậy cũng tốt, ít nhất biết cô là thật không bị thương.
“Thần Phong?”
Tiếng kêu kinh ngạc khiến anh thu hồi tầm mắt ngược lại nhìn phía thanh âm tới, chỉ thấy đồng học kiêm bạn tốt của anh Lâm Thụy Kì đang cau mày từ trên bậc thang đi xuống đến, một tay xoa cái trán, một tay phủi lá trà đã ngâm nước ướt dính nổi bật trên quần áo, xem ra cực kỳ chật vật.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Anh tò mò hỏi.
Lâm Thụy Kì chớp mắt, đột nhiên nhớ tới nguyên nhân hắn vội vàng chạy đến. Cô gái mạnh mẽ tên Đồ Hạ Mĩ kia!
“Cậu