
Tác giả: Tà Nhi
Ngày cập nhật: 02:56 22/12/2015
Lượt xem: 134961
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/961 lượt.
hân, mẫu thân của ngươi dùng sắc dụ dỗ phu quân nhà người ta thật không biết xấu hổ, để hôm nay ta cho mẹ con ngươi nếm mùi đau khổ!
- Câm ngay!
Từ đầu đến giờ, Huyết Tử lần đầu tiên mở miệng, ánh mắt lãnh đến tận xương. Sát khí nồng đậm vừa dịu xuống nay lại vùn vụt dâng lên khiến kẻ khác bất giác run sợ.
- Tiện... tiện nhân kia, ngươi vừa dám lớn tiếng với ta! Người đâu, mau lôi mẫu thân của ả ra đây!
- Ta nhắc lại lần nữa, không được nhục mạ mẫu thân ta!
Huyết Tử lạnh lùng cảnh cáo.
Bọn gia định chạy đi chạy lại một lúc rồi trở lại bẩm báo:
- Thưa tiểu thư, không có người!
Trần Tố Như liếc thấy nấm đất nhỏ bên gốc đào, thần sắc thập phần không tốt:
- Đã chết rồi? Hừ, sớm như vậy đã chết?
Bà ta còn chưa chà đạp ả tiện nhân gian díu với chồng mình kia mà ả ta cư nhiên chết sớm. Cái hận này, nỗi nhục này bà ta làm sao nuốt trôi!
- Mẫu thân, chẳng phải vẫn còn tiện nhân này sao? Người cứ đấy mà trút giận gấp bội lên ả ta! Ả sẽ thay con hồ ly tinh kia chịu tội! Hô hô...
Thất tiểu thư Lâm gia cười vui vẻ khi thấy người gặp nạn, hành hạ kẻ khác vẫn là thú vui hằng ngày của cô ta. Mà sáu vị tỷ muội còn lại của ả gương mặt cũng bừng bừng sáng, mong đợi được xem kịch hay.
Được Trần Tố Như gật đầu chấp thuận, thất tiểu thư Lâm gia liền vút một roi vào không trung, hướng Huyết Tử hăm dọa:
- Tiện nhân kia, nếu bây giờ ngươi quỳ xuống dập đầu một trăm cái thì ta sẽ suy nghĩ mà nương tay cho ngươi! Đồng thời mỗi cái dập đầu liền thốt thêm câu: “Tiện nhân xin tạ tội!”. Nếu không ta sẽ dùng roi này đánh ngươi đến da thịt nát bét, róc khỏi xương!
Nhìn một bộ nữ tử áo lụa nhung gấm, gương mặt có phần xinh đẹp trước mặt đang buông lời dọa dẫm, Huyết Tử không kiềm được, đôi môi mỏng khẽ tạo thành một nét cong.
Nữ nhân này tuổi còn trẻ mà đã ngông cuồng, độc ác, nàng thế nào cũng thật khâm phục Lâm gia đã đào tạo ra loại người này. Lâm Bình kia hằng ngày sống cùng một đám như vậy không biết là thiên đường hay địa ngục. Nhưng dù có là địa ngục thì cũng là cái giá ông ta phải trả cho mẹ con nàng.
- Hừ, ta xem ngươi còn có thể cười không!
- Vương... vương gia an khang!
Trịnh Phi Vũ vận lực làm giảm hô hấp của bản thân đến mức tối thiểu để không hắt hơi. Hắn gương mặt âm u liếc đám người dưới đất rồi nhìn sang Huyết Tử một thân áo rách rời. Người duy nhất ngoài Trịnh Phi Vũ đang không quỳ, Huyết Tử đón lấy ánh mắt biến đổi phức tạp của hắn thì vội xoay người, dùng tay che lại những nơi bị rách.
- Đứng lên đi!
Hắn thu lại tầm mắt, cho đám người đứng lên rồi hỏi:
- Có chuyện gì?
Đám nữ nhân cùng gia đinh đều sợ hãi cuối đầu, chỉ có Trần Tố Như bình tĩnh hướng hắn giải thích qua loa:
- Chỉ là chuyện nội bộ nhỏ nhặt, tiểu nhân đang dùng gia quy giáo huấn nhân, không ngờ kinh động đến vương gia! Tiểu nhân xin hướng người thứ tội!
Trịnh Phi Vũ mày vương nhíu lại rồi nhanh chóng giãn ra. Hắn dùng gương mặt tuấn tú lãng tử thường ngày hướng họ mà cười:
- Ta nói, Lâm phu nhân người cũng là nên dùng đức trị nhân mới tốt a! Dù sao người này cũng là một thân nữ tử yếu đuối, ta không thấy thì thôi, nhưng giờ thấy rồi thì không thể ngoảnh mặt làm ngơ. Lương tâm ta không cho phép a! (Thật không đấy?!! *-* )
Biểu hiện của tất thảy người hiện đang có mặt đều thập phần kì dị. Kinh ngạc có, ganh tỵ có, ghét bỏ cùng ngưỡng mộ cũng có đủ. Cửu vương gia cư nhiên là đang xin tha cho tiện nhân kia.
Dù lí do là gì đi nữa, được vương gia hắn nhìn đến cũng là ao ước bấy lâu mà họ cả trăm lần mơ đến nhưng không được, thế nhưng nay nàng cư nhiên được người buông lời vàng ngọc giúp đỡ. Thật đáng hận!
- Vương gia dạy chí phải, tiểu nhân xin cảm tạ ân!
Trần Tố Như cúi người theo lễ.
- Tiểu nhân xin cáo lui về phòng trước suy xét bản thân!
- Người cứ tự nhiên!
Trịnh Phi Vũ cười cười, hai tay chấp đằng sau lưng nắm chặt thành quyền. Đám người miệng nam mô bụng bồ dao găm này hắn chỉ hận không một phen quét sạch.
Vừa thấy bóng người cuối cùng khuất sau rừng trúc, Trịnh Phi Vũ lập tức thu lại nụ cười, nhanh chóng xoay người về Huyết Tử. Mày vương nhíu lại nhìn y phục rách trên người nàng, hắn một bộ lo lắng nói:
- Nàng không sao chứ? Nhanh đưa ta xem vết thương!
- Không cần, ta không sao!
Huyết Tử hất cánh tay hắn đang có ý muốn nắm lấy nàng, hờ hững quay đi.
Nhưng ngay sau đó, Trịnh Phi Vũ đùng đùng nổi giận, dứt khoát nắm lấy tay nàng kéo vào nhà tranh.
- Ngươi làm gì?
Thấy Trịnh Phi Vũ hết nơi này đến góc khác lật lên rồi hạ xuống, Huyết Tử không kiên nhẫn đưa mắt nhìn theo.
- Thuốc để nơi nào?
Hắn dừng bước, hướng nàng hỏi.
- Bên trong ngăn tủ phía bên trái.
Trịnh Phi Vũ theo lời nàng, tiến đến mở tủ, lục lấy một lọ thuốc ngửi ngửi rồi mang đến.
- Ngồi yên, ta giúp nàng bôi!
Thấy cánh tay hắn cơ hồ muốn vén tay áo mình lên, Huyết Tử nhất thời kinh ngạc nhảy dựng.
- Không được, nam nữ thụ...
Bốn chữ “thụ bất tương thân” vẫn chưa nói hết, nàng đã bị Trịnh