
Tác giả: Tà Nhi
Ngày cập nhật: 02:56 22/12/2015
Lượt xem: 134890
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/890 lượt.
được, tay còn lại nhanh chóng rút lấy túi tiền. Hắn mỉm cười, một bộ thật tung tăng nhón chân khinh công chạy thoát.
- Đinh Nhân Sâm?
Bất ngờ nghe được ba chữ này, kẻ kia khựng người đình chỉ chạy đi rồi ngoảnh mặt kinh ngạc.
- Trịnh Phi Vũ?
- Quả nhiên là ngươi!
Trịnh Phi Vũ nhếch miệng cười.
---
Đêm trăng thanh gió, một cỗ rượu thịt được dọn ra. Những người khác đã ngủ hết, chỉ còn Trịnh Phi Vũ và Đinh Nhân Sâm.
- Ngươi có còn nhớ nàng không?
Đinh Nhân Sâm xoay xoay chén rượu trong tay, bâng quơ hỏi.
- Chưa từng quên, sao phải nhớ!
Trịnh Phi Vũ ngẩng mặt uống một hơi, cười khổ đáp.
- Hay cho một câu “Chưa quên sao phải nhớ”, nào , ta kính ngươi một chung!
Đinh Nhân Sâm mời, Trịnh Phi Vũ vui vẻ nâng cốc uống cạn. Hai người cứ thế ngồi giữa chốn rừng núi hoang vu uống cạn chén này lại sang chén khác. Đến lúc trời đã hửng sáng mà chưa ai muốn say, chỉ càng uống càng tỉnh, càng uống càng thấy đắng chát.
- Nếu ta nói...
Đinh Nhân Sâm dừng một chút, hít vào thật sâu như lấy hết can đảm.
- Nếu ta nói nàng vẫn còn sống, ngươi có tin không?
Trịnh Phi Vũ mất rất lâu mới thu được thông tin này vào đầu, hắn khó nhọc mở miệng, chỉ sợ thêm một lần này chịu vết thương sẽ không bao giờ vật dậy được nữa.
- Ngươi nói gì?
- Ta nói... nàng còn sống!
- Thật không? Nàng làm sao mà còn sống? Không, không, không cần nói những điều đó, ngươi nói nàng còn sống, vậy nàng hiện đang ở đâu? Nhanh nói cho ta!
Trịnh Phi Vũ lâu nay sống vật vờ như cô hồn dã quỷ bất chợt tìm thấy lối thoát linh hồn, đứng phắt dậy hỏi.
Đinh Nhân Sâm lại chua chát cười, hắn đã lâu như vậy lừa nàng rằng không thể tìm thấy tung tích Trịnh Phi Vũ, cùng nàng phiêu bạt ngày nào tốt ngày ấy, nay cũng đã đến lúc phải buông tay...
- Thực ra lúc ngươi bị Vĩnh Dương hạ độc, ta chẳng biết y thuật chữa độc gì cả, chỉ tiện tay viết ra vài tên thuốc đánh lừa mọi người. Thứ cứu ngươi thực sự... là máu của ta!
- Cái gì?
Trịnh Phi Vũ thập phần kinh ngạc.
- Mẫu thân của ta là tiểu thiếp Đinh gia, vốn là người học độc dược. Vì vậy, từ lúc cưới về đã không nhận được sự tôn trọng như các tiểu thư khác. Người bị đẩy về một cốc nhỏ sau núi, cho đến khi sinh ta vẫn phải một mình ở đó. Người sợ ta sau này cũng sẽ bị đối xử như người nên từ nhỏ đã cho ta dùng qua rất nhiều loại thuốc, dược có, độc có... nhờ đó mà ta có được một dòng máu có thể trị bách độc.
Dừng một lúc lại tiếp:
- Hôm nhận được tin báo rằng Huyết Tử trúng độc ở hoàng cung, ta vội vã khinh công chạy đến, nhưng không kịp. May sao đêm đó ngươi say khướt gục bên quan tài nàng phải nhờ người đưa về phòng, ta tiến vào liền nhận ra nàng mới chỉ là đang chết lâm sàng, có thể cứu được. Nhưng làm sao để tuyên bố với thiên hạ việc nàng đã chết nay lại sống dậy? Nói rằng ta lấy máu mình cứu nàng? Chỉ sợ cả hai giới hắc bạch đạo, triều đình lẫn giang hồ biết được đều không cho ta con đường sống mà mang ta về rút máu.
- Nên ngươi quyết định đốt trụi cả vương phủ?
- Đúng vậy!
Đinh Nhân Sâm khẳng khái đáp. Đó chính là điều tốt nhất hắn có thể làm cho nàng và cho cả hắn lúc bấy giờ, vả lại hắn còn có thể tự tạo cho mình một cơ hội. Nhưng xem ra hắn cùng nàng là hữu duyên vô phận.
- Nàng nay ở đâu?
- Dưới chân núi là một thị trấn nhỏ, ở đó có quán trọ Song Hỉ...
Lời chưa dứt, bóng Trịnh Phi Vũ đã mất hút sau những tán cây.
- Cá đi, cá đi, cá tươi đây!
- Bắp cải xanh đại hạ giá, chỉ hai hào một bó to, một hào bó nhỏ!
- Vị công tử này, mua lồng đèn đi!
Trên thị trấn nhỏ tấp nập ngươi mua người bán, ồn ào náo nhiệt nhưng Trịnh Phi Vũ không lọt tai được bất cứ lời nào, mọi giác quan, suy nghĩ, cảm giác đều đang hướng đế quán trọ treo bảng hiệu rất lớn trước mặt: Song Hỉ.
Trước nhành mai vàng đã nhú những nụ, chỉ chờ nắng xuân ấm áp sẽ liền nở, một vị bạch y nữ tử chăm chú thưởng hoa. Mái tóc nàng đen dài mượt mà bay bay trong gió, phảng phất hương sen thanh mát.
Cảm nhận được khí tức bức người đằng sau, nàng bất giác quay người. Đôi mắt lãnh đạm đột nhiên mở to kinh ngạc rồi chợt trào nước làm ướt mi cong. Cánh môi mềm dâng lên một đường cong mềm mại.
- Chờ được ngươi rồi...
-----Hoàn-----
Trịnh Phi Vũ Và Trịnh Vũ Nhi
Vũ Nhi: *5 tuổi* “Phụ thân, sao người lại đặt con là Vũ Nhi?”
Phi Vũ: “Vũ trong Phi Vũ, Nhi trong Tịnh Nhi.”
Vũ Nhi: “Nghĩa là hạt mưa nhỏ phải không ạ?”
Phi Vũ: “Không, là đôi cánh nhỏ, “vũ” cũng được hiểu là chim, bay bay như vầy nè!” *dang tay miêu tả* “Phụ thân và mẫu thân muốn con sau này xinh đẹp như chim nhỏ, tự do bay lượn.”
Vĩnh Dương: “Màu đen tạo cảm giác bí ẩn.”
Đinh Nhân Sâm: “Y phục một màu không thể toát lên nhan sắc của ta được, phải là áo nhiều màu mới xong.” ( -_- )
Trịnh Phi Vũ: “Trước đó không hay mặc y phục trắng. Sau này thường xuyên mặc vì muốn vận áo đôi với Huyết Tử” *cười sáng lạn
“Đinh Nhân Sâm! Ngươi đứng lại cho ta!”. Một cô nương chừng mười tám đôi mươi xinh đẹp vận