Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tâm Can

Tâm Can

Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh

Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015

Lượt xem: 1341187

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1187 lượt.

vào trước mặt Trịnh An Đồng, Trịnh An Đồng cuối xuống nhặt lên, liếc nhìn mấy cái, ánh mắt và nét mặt chợt đông cứng lại.
Đó chính là bản báo cáo kết quả kiểm tra ADN được đặt trong chiếc kẹp tài liệu màu xanh khi nãy, trên đó viết rất rõ ràng: thứ nhất, một trăm phần trăm không có quan hệ huyết thống; thứ hai, một trăm phần trăm không có quan hệ cha con; thứ ba, chín mươi chín phẩy chín chín phần trăm là quan hệ cha và con gái.
Trịnh An Đồng nhắm mắt lại, bàn tay run rẩy vừa giơ lên ôm trán, chưa kịp ngẩng đầu đã đột nhiên ngất lịm đi...
Lần này quả thật không phải là khổ nhục kế, Trịnh An Đồng đúng là bệnh thật rồi. Suốt mấy ngày liền anh em nhà họ Trịnh túc trực bên giường dành cho người bệnh nặng, bác sỹ bảo họ lúc nào cũng phải chuẩn bị tinh thần để nhìn mặt Trịnh An Đồng lần cuối.
Trong thời gian này, tinh thần Tân Cam vì bị chấn động quá mạnh nên tình trạng thai nhi không tốt, nhưng cô không muốn nhập viện, Phiên Nhiên phải mời bác sĩ Tôn đến, có mặt hai tư trên hai tư tiếng để theo dõi, anh không rời Tân Cam nửa bước nhưng cô lại không muốn nói chuyện với anh, thậm chí còn không nhìn mặt, bác sĩ Tôn khuyên anh không nên làm ảnh hưởng đến tinh thần của cô, hơn nữa trong thời gian này bệnh viện liên tục gửi thông báo tình trạng nguy kịch của Trịnh An Đồng, Phiên Nhiên như mọc ba đầu sáu tay, mọi việc đều do một mình anh lo liệu.
Những việc này Tân Cam hầu như không quan tâm, không muốn nghe bất cứ từ nào, hy vọng ông ấy đừng bao giờ xuất hiện nữa là tốt nhất, ban ngày Tân Thần và Nhã Kỳ thay phiên nhau đến chăm cô, buổi tối thì đọc sách nghe nhạc, khoá cửa ngủ một mình.
Nhưng Trịnh Phiên Nhiên vẫn có thể vào, anh luôn đợi sau khi cô ngủ rồi mới nhẹ nhàng đến ngồi bên sofa cạnh giường cô nằm. Có lần cô ngủ không sâu giấc, trong lúc mơ màng, cảm thấy có một đôi mắt quen thuộc đang chăm chú nhìn về phía mình, cô giả vờ ngủ say trở mình, quay lưng lại với anh, rất lâu sau không thấy anh có động tĩnh gì, cô lại ngủ thiếp đi, vẫn có cảm giác hơi ấm của anh bao trùm, cô nhắm chặt mắt, không động đậy, một hơi thở ấm áp sát vào má cô, môi anh chạm nhẹ vào má cô, sau đó anh bỏ ra ngoài.
Ngày hôm sau, bác sĩ Tôn bắt mạch cho cô, cười nói: “Hình như hôm nay tâm trạng cô có vẻ tốt hơn rồi, tối qua ngủ ngon đúng không?”
Tân Cam cười ngượng nghịu.
“Cơ thể cô bây giờ khá tốt, đứa trẻ này so với những đứa cùng tháng khác khá khoẻ mạnh, sắp đến ngày sinh cần chú ý tinh thần, đừng để xảy ra bất cứ vấn đề gì nữa.” Bác sĩ Tôn đi loanh quanh trong phòng nói chuyện với cô: “Dù sao tôi cũng từng trải hơn cô cả mấy chục năm trời, tôi khuyên cô một câu, cuộc sống của phụ nữ thực ra không phức tạp lắm đâu, nếu không dựa được vào bố mẹ thì còn có chồng, chồng không dựa được thì còn có con, cần nghĩ thoáng ra, đừng để ý quá đến khuyết điểm của người khác, như vậy chỉ tổ làm khổ mình thôi.”
“Bác sĩ Tôn, theo tôi được biết thì lương tháng của bà không phải là thấp, vô số người nhà bệnh nhân vì cảm kích đại ơn đại đức của bà đối với người nhà họ và đến thăm hỏi cảm ơn, bà quả thật không phải là tip người phụ nữ thích dựa vào bố mẹ hay chồng con, nên những lời này bà nói chẳng có chút thuyết phục nào cả.” Tân Cam cười nói.
Bác sĩ Tôn cười sảng khoái: “Dựa vào mình và chỉ có thể dựa vào mình, hai loại này thật sự khác biệt rất lớn. Khi tôi còn trẻ, tính tình rất ngang bướng, cho rằng có thể sống tốt mà không cần dựa vào bất cứ ai, lúc già mới nhận ra, cái ban đầu tôi vứt bỏ không phải là nửa kia mà là chính mình của nửa kia.” Bác sĩ Tôn dừng lại, ngắm ráng chiều bên ngoài căn nhà kính trồng hoa, thở dài một tiếng rồi nói tiếp: “Tôi đã từng gặp rất nhiều người giàu có, họ đặc biệt mời tôi đến kiểm tra, chăm sóc sức khoẻ, những phụ nữ kinh nguyệt không đều liệu có phải là vấn đề lớn không? Mấy năm nay, ngay cả bản thân cô cũng không khi nào hỏi tôi về vấn đề này, đúng không? Nhưng anh Trịnh chồng cô mỗi tháng đều gọi điện thoại đến, bảo tôi điều chỉnh liều thuốc... Không phải anh ấy bảo tôi nói những chuyện này với cô, tôi chỉ cảm thấy tình cảnh của cô và anh ấy bây giờ thật sự rất... đáng tiếc mà thôi.”
Buổi tối, Phiên Nhiên trở về, phát hiện cô vẫn chưa đi nghỉ, anh đứng ở cửa một lúc rồi bước vào hỏi: “Sao giờ này còn chưa đi ngủ?”
Cô vừa tắm, tóc vẫn chưa khô, ngồi trên cửa sổ sát sàn ngắm sao, anh bước vào mới thấy cô đang đeo tai nghe nghe nhạc, thảo nào không trả lời.
Anh cầm khăn tắm từ phòng tắm bước ra, nhẹ nhàng giúp cô lau tóc, cô không một chút phản kháng, anh càng nhẹ nhàng hơn, tay anh vuốt ve khuôn mặt và đôi môi cô, đẩy nhẹ cô vào lòng.
Cái ôm hiếm hoi sau bao nhiêu ngày, cho dù cô không hề phản ứng, chỉ lặng yên để anh vuốt ve lưng và sau gáy, nhưng cũng khiến đôi mắt anh mở to, anh nhẹ nhàng quỳ xuống, thấp hơn cả bậc cửa sổ nơi cô đang ngồi, nghiêng đầu, dựa vào người cô, thở dài.
“Anh sắp điên rồi...” Anh nhắm mắt lại, nghẹn ngào nói.
Tân Cam vẫn lạnh lùng, hỏi: “Sao thế? Chẳng phải anh không hề hối hận sao?”
Anh im lặng, ngậm chặt môi, mở to mắt, nhìn cô thật g


pacman, rainbows, and roller s