Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tâm Can

Tâm Can

Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh

Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015

Lượt xem: 1341168

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1168 lượt.

nh giải quyết vướng mắc, thiên đường hay địa ngục đều như nhau, anh là Trịnh Phiên Nhiên, là người sống cùng cô đến suốt đời, suốt kiếp.
Trời ngày càng lạnh, bụng Tân Cam cũng ngày một lớn dần, thần sắc còn tốt hơn trước đây, coi như không uổng công chú Trần mấy tháng nay, ngày nào cũng vào bếp, hai mẹ con cô đều được chăm sóc khỏe mạnh.
Bốn tháng trước, phần lớn quần áo của Tân Cam vẫn còn mặc được, bây giờ chỉ có thể vứt xó, bụng đã phình to như quả bóng, người cô như thùng phi di động vậy. Trịnh Phiên Nhiên mời một số nhà thiết kế quen thuộc của cô đến, đặt làm cho cô một tủ quần áo bà bầu vừa đẹp, vừa thoải mái.
Thực ra Tân Cam vẫn còn khoan dung đối với cân nặng và ngoại hình của mình, sau khi sinh con xong, chỉ cần chịu khó luyện tập giảm béo là được, khổ nỗi hai bên cánh mũi của cô nổi lấm tấm những vết ban đỏ, dù số lượng không nhiều nhưng cũng đủ làm cho cô buồn bực.
Buổi tối hôm đó, Trịnh Phiên Nhiên đi vào phòng tắm đúng lúc cô đang chau mày trước gương, anh nhìn cô nói: “Nếu không nhìn gần thì không thấy những vết đó đâu.”
Trịnh Phiên Nhiên không dám tức giận, cố kìm nén, thở dài chán nản để lấy lại tinh thần.
“Anh có cảm thấy không?!” Tân Cam phấn khởi hỏi.
Trịnh Phiên Nhiên đành phải “ừm” một tiếng, trong lòng lại nghĩ thằng nhóc này có bản lĩnh thì cứ nằm trong bụng mẹ cả đời đi, không sau này ra đời, bố sẽ từ từ tính sổ với mày!
Cả buổi tối, Tân Cam vừa phấn khởi ngồi nói chuyện với bé cưng, vừa thi thố võ thuật, trước khi đi ngủ Trịnh Phiên Nhiên còn mang đến một cốc sữa để cô uống, rồi ngồi trông chừng cho cô ngủ. Nhưng khi Tân Cam ngủ được một giấc tỉnh dậy thì không thấy anh đâu cả.
Cô khát nước và cũng muốn đi vệ sinh, liền bước xuống giường ngó nghiêng một vòng, thấy cánh cửa thư phòng trong cùng của phòng khách khép hờ loáng thoáng có tiếng anh, “… Cô ấy không cảm thấy có gì khó chịu cả, nhưng còn chưa đến tháng thì làm sao thai nhi có thể đạp được? Ngày mai hoặc ngày kia sắp xếp lịch khám thai cho tôi nhé, ngày mai là tốt nhất, được, khi nào cô ấy ngủ dậy tôi sẽ đưa cô ấy đến…”
Cô đưa tay ra đẩy cửa, Trịnh Phiên Nhiên đang ngồi sau bàn sách, trong phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn nên ánh sáng chỉ mờ mờ tỏ tỏ, khuôn mặt anh thấp thoáng hiện lên dưới ánh đèn, có chút bất ngờ khi nhìn thấy người bước vào phòng lúc đó.
“Bác sĩ Tôn, ngày mai tôi sẽ liên lạc lại với bà.”
Anh tắt điện thoại, vẫy cô lại. Tân Cam ôm bụng, đi đến, ngả vào lòng anh, cô khẽ thở dài, Tân Cam chợt cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi vô cùng, nhưng lại có thể yên tâm ngủ trong lòng anh.
Nửa đêm tĩnh mịch, Trịnh Phiên Nhiên cứ thế ôm hai mẹ con, hình như cô đã ngủ thiếp đi rồi, anh khẽ lay người cô.
“Sáng mai chúng ta đi khám thai, buổi chiều đi lấy giấy chứng nhận, được không?” Anh đột nhiên nói.
Tân Cam vẫn nhắm mắt, khẽ “hừ” một tiếng: “Giấy chứng nhận cho phép sinh à?”
Lời nói đầy nhạt nhẽo như vậy mà anh cũng cười được: “Đi lấy giấy chứng nhận kết hôn.” Anh giải thích một cách vô cùng nhẹ nhàng.
“Anh đừng có đắc ý.”
“Lúc đầu người muốn có danh phận là em mà.”
“Em không nhớ, phụ nũ mang thai trí nhớ kém là điều hiển nhiên!”
“…” Khi anh cười, hơi thở ấm áp lan tỏa phía sau gáy cô, cô vội rụt cổ lại: “Anh thì vẫn nhớ…” Anh nói một cách lấp lửng: “Những gì liên quan đến em, anh đều nhớ hết…”
Vành mắt Tân Cam có cái gì đó nóng nóng, không đáp lời anh, cô nhắm mắt giả vờ ngủ, để mặc anh hôn một lúc, rồi cô bị anh bế vào phòng.
Tiếng bước chân của anh tối nay vô cùng nhẹ nhàng, cứ như trọng lượng của cô trước giờ không thay đổi.
Tất cả những gì thuộc về cô trước đây đều liên quan đến anh, mười năm không hạnh phúc đó đã qua rồi, tương lai còn những mấy chục năm nữa, cô phải cùng anh giải quyết vướng mắc, thiên đường hay địa ngục đều như nhau, anh là Trịnh Phiên Nhiên, là người sống cùng cô đến suốt đời, suốt kiếp.
Buổi tối hôm đó, cô ngủ rất ngon, sáng sớm lúc cô ngái ngủ trở mình, tự nhiên lại có cảm giác như vừa được tái sinh, Trịnh Phiên Nhiên đã tỉnh dậy từ rất sớm, nhìn thấy đôi mắt cô mở ra rồi nhắm lại, anh tiến sát đến hôn lên mí mắt trắng mịn của cô, Tân Cam không thoát ra được, cô vẫn nhắm mắt chui vào lòng anh, anh bật cười thành tiếng, tìm cách hôn cô, Tân Cam quay lưng lại không thèm để ý, anh đặt những nụ hôn nóng bỏng lên má, lên vai, lên lưng cô… Từ khi cô mang thai, gần hai tháng nay anh chưa được chạm vào người cô, anh vén chiếc váy ngủ tơ tằm nhàu nhĩ của cô lên, ôm cô từ đằng sau, vuốt ve rồi cứ thế tiến vào. Tư thế hồn siêu phách lạc đó khiến một người tự chủ như Trịnh Phiên Nhiên cũng không sao kìm chế được, rên rỉ không ngừng vì mãn nguyện.
Tân Cam khẽ kêu lên vài tiếng, Trịnh Phiên Nhiên đặt tay lên môi cô thay cho đôi môi mềm mại. Động tác của anh rất từ tốn. Sáng sớm trong căn phòng yên tĩnh, trên chiếc giường rộng rãi, hai vợ chồng đang nằm trong chăn, anh đột nhiên quay mặt cô phía mình, đặt lên môi cô nụ hôn vương vấn, vừa hết sức cẩn thận lại có phần mãnh liệt. Tân Cam co người lại, anh liền khổ sở buông cô ra, thở dốc.
Tr