Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tam Sinh Tam Thế - Thập Lý Đào Hoa

Tam Sinh Tam Thế - Thập Lý Đào Hoa

Tác giả: Đường Thất Công Tử

Ngày cập nhật: 03:16 22/12/2015

Lượt xem: 1341958

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1958 lượt.

t nhưng không có ai là không sát giờ mới đến cả. Còn bây giờ, chỉ là tiệc mừng đầy tháng của con trai Đông Hải Thủy Quân mà bất luận là thần tiên lớn nhỏ đều ùn ùn kéo đến như vậy. Ngẫm lại thế đạo thực sự đã đổi thay, chúng tiên bây giờ đại để đều nhàn rỗi đến phát sợ.
Hai cung nga dẫn công chúa Lục Tụ đến trước mặt Đông Hải Thủy Quân.
Nét mặt của vị Đông Hải Thủy Quân đời nay cũng có vài phần phong thái giống tổ tiên của hắn ta.
Ta rớt lại sau cùng, liền lẩn vào đám thần tiên, quay người muốn kêu một nô tỳ dẫn ta đến nhà ngang để nghỉ ngơi một chút. Đi đường cả nửa ngày trời ta cũng thấm mệt, nhưng nào ngờ hết thảy sinh vật sống trong đại điện này đều đang ngây ngất ngắm nhìn công chúa Lục Tụ kia.
Khách quan mà nói thì dung mạo phong thái của Lục Tụ nếu ở giữa các vị thần thời viễn cổ thì hết sức bình thường, còn kém xa mấy vị tẩu tẩu của ta. Xem ra, thần tiên thời nay chẳng có mỹ nhân nào.
Ta không nhẫn tâm cắt ngang tâm trạng si mê ngơ ngẩn của họ, bèn tìm chỗ trống chuồn đi, định bụng tìm một chỗ nào đó đánh một giấc, đợi đến lúc khai tiệc sẽ đến tặng lễ vật, ăn tiệc rồi sớm chuồn về.
Rẽ vòng vèo hồi lâu mà vẫn không tìm được một nơi thích hợp, đúng là làm người ta tức chết đi.
Đương lúc chuẩn bị quay về đại điện thì ta bỗng nhận ra mình không tìm được phương hướng. Tìm trong tay áo mới phát hiện nhánh Mê Cốc đã không còn. Hay rồi đây, dựa vào bản lĩnh nhận đường của ta thì đừng nói là khai yến, trước khi yến tiệc kết thúc mà có thể kịp quay về là đã phải tạ ơn trời đất lắm rồi. Cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ còn cách đi bừa tìm đường mà thôi.
Thế nên ta đã vào nhầm hậu hoa viên của nhà Đông Hải Thủy Quân.
Không thể không nói rằng, tòa hậu hoa viên này phối hợp hết sức hài hòa với phong cách của cả tòa cung điện, khắp nơi một màu xanh mượt, sáng rực long lanh, thực có dáng dấp của một mê cung xinh đẹp. Từ khi ta lạc vào đây đã hơn một canh giờ mà vẫn không tìm nổi đường ra.
Hóa phép thổi bay cái khu vườn quỷ quái này cũng là một ý hay, nhưng làm vậy thật là thất đức. Nghĩ thế, lòng ta dâng trào một cảm giác thê lương vô hạn. Khi sự thê lương lên đến cực điểm bỗng thấy sáng lòng.
Nhặt dưới đất một cành cây không biết tên, nhắm mắt lại, ném nó đi, cành cây rơi xuống, chỉ về con đường phía bên trái. Ta phủi phủi tay, hết sức hài lòng rẽ sang bên phải.
Sự thực đã chứng minh hành động vứt cành cây để chỉ đường của ta là hết sức sáng suốt.
Một canh giờ trước đó, ta còn đi tới đi lui trong khu vườn đó, chớ nói là người, đến muỗi cũng chẳng gặp một con. Nhưng lần này chỉ đi có chừng trăm bước, đã gặp ngay một cục bột sống.
Cục bột đó trắng bóc, trên đầu còn có hai cái sừng nhỏ, mặc một chiếc áo bào gấm màu xanh thẫm, chui ra từ một bụi san hô màu xanh cao gấp đôi người nó, nếu như không chú ý thì sẽ tưởng nó với bụi san hô kia là một.
Nhìn giống như con trai của một vị thần tiên nào đó.
Ta thấy nó cúi đầu nhổ những cây cỏ thanh hạnh trên bụi san hô thì lấy làm thú vị, bèn bước tới hỏi: “Cục bột nhỏ, ngươi đang làm gì đó?”.
Nó không hề ngẩng đầu lên: “Nhổ cỏ đó, phụ quân bảo san hô sống dưới đám cỏ này chính là thứ đẹp nhất ở đáy biển Đông Hải, ta chưa từng nhìn thấy nên muốn nhổ lên xem sao”.
Phụ quân, hóa ra là một tiểu thế tử của Thiên tộc.
Ta thấy dáng vẻ nhổ cỏ của nó rất vất vả, không kìm được muốn giúp một tay, bèn lấy chiếc quạt từ trong tay áo giơ ra trước mặt nó, quan tâm nói: “Dùng cái quạt này, quạt khẽ một cái, đám cỏ thanh hạnh sẽ bay hết, san hô sẽ ra ngay”.
Tay trái nó vẫn dứt dứt mấy cọng cỏ, tay phải ngoan ngoãn nghe lời đón lấy chiếc quạt trong tay ta, cực kỳ tùy ý quạt một cái. Trong nháy mắt, cuồng phong nổi giữa đất bằng làm nghiêng ngả cả Thủy Tinh cung. Nước biển sâu thẳm vọt lên hơn chục trượng, tung bọt trắng xóa. Chỉ mất chút xíu công phu mà tòa Thủy Tinh cung của Đông Hải Thủy Quân u ám tối tăm là thế bỗng được thay diện mạo mới, tất cả chỉ có thể dùng hai chữ “sáng lòa” để miêu tả.
Ta hơi sững sờ.
Chiếc quạt Phá Vân đó có thể phát huy uy lực lớn như vậy thì ắt hẳn người dùng quạt phải có tiên lực cao đến nhường nào. Ta thực không ngờ cục bột nhỏ này lại lợi hại như thế, chỉ phẩy khẽ một cái, mà đã làm đảo lộn phong cách của toàn bộ Thủy Tinh cung, đúng là có lỗi với Đông Hải Thủy Quân.
Cục bột nhỏ ngã nhào ra đất, trợn mắt há mồm, mắt trân trân nhìn ta, lắp bắp: “Có phải ta gây họa rồi không?”.
Ta quay đầu lại, khó khăn lắm mới có thể gật đầu với nó: “Gây họa e rằng không phải chỉ có mình ngươi, chiếc quạt đó hình như là do ta đưa cho ngươi…”.
Trong khoảnh khắc, hai mắt của cục bột nhỏ bỗng nhiên mở to. Ta ngẫm nghĩ, có lẽ là do dải lụa trắng che kín ba phần tư khuôn mặt của ta đã làm cho nó sợ hãi rồi chăng.
Ta đoán không trúng mở đầu, lại càng đoán sai kết cục.
Chỉ thấy cục bột nhỏ nhào đến ôm lấy chân ta như một cơn gió, miệng gào to: “Mẫu thân…”.
Ta ngây ra.
Nó cứ ôm cứng lấy chân ta, kêu lên thống thiết như xé gan xé phổi, vừa chân thành thề thốt lại vừa trách móc ta: “Mẫu thân, mẫu thân,