Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tân Sủng

Tân Sủng

Tác giả: ShiJin

Ngày cập nhật: 04:01 22/12/2015

Lượt xem: 1341113

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1113 lượt.

Anh, cô . . .


Bức tường bên ngoài của biệt thự đã có đủ loại hoa tường vi mọc lên. Đêm tháng tư, bông hoa dưới ánh đèn đường mang theo một thứ ánh sáng nhạt mờ, giống như được ánh trăng rửa sạch. Hương hoa nhẹ nhàng bừng lên trong đêm tối, như có như không.
Hứa Kha nhìn biệt thự trong bóng đêm, cảm giác bừng tỉnh như cả một đời đã trôi qua. Nơi đây, cô đã từng sống ở đây ba năm. Khi đó cô còn nghĩ rằng đó là khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc đời mình, sau khi nghĩ lại, thì ra đó cũng là câu chuyện buồn cười nhất trong cuộc đời cô. Cô nghĩ nhiều nhưng vẫn không thể hiểu nổi, khi đó tại sao cô lại có thể ngốc nghếch như vậy chứ?
Chuyện cũ lại từ từ hiện lên, giống như là một chiếc lá cây bị ép khô trong cuốn sách, bị năm tháng nhuộm đến mức ngả vàng khô héo, đã không còn màu sắc và sự tươi tắn như ngày đó nữa, cũng không quá bất ngờ. Nhưng nó lại nhắc nhở bạn, từng có một quãng thời gian rất cẩn thận mà nâng niu trân quí nó, lúc ấy yêu như bảo bối, quay đi quay lại chung quy là đã quên mất rồi.
Đã sáu năm rồi, cô chưa từng nghĩ tới sẽ gặp lại Thẩm Mộ. Nhưng tháng trước khi đi ra ngoài xã giao cùng Hoắc tổng, không ngờ trong một bữa ăn lại có thể chạm mặt anh. Anh so với sáu năm trước càng trưởng thành và càng có mị lực hơn, từng cái giơ tay nhấc chân cũng rất đoạt người.
Lúc ấy, trấn định của cô cùng với điềm tĩnh của anh khiến không ai nghi ngờ là hai người từng quen biết, càng không có ai nghĩ hai người từng sống chung với nhau dưới một mái nhà ba năm trời.
Hứa Kha cảm thấy khả năng không lớn, “Anh ta có tiền như vậy cũng sẽ không để ý đến chút phí giao dịch đó đâu.” So sánh với chứng khoán ngân hà, quy mô công ty của các cô thật sự là quá nhỏ, đại khái một vị đại thần như anh chắc không thèm ngó tới đâu.
“Hứa Kha, cô cố gắng thử một lần đi, nếu có thể kéo anh ta qua đây, tôi sẽ tính tiền hoa hồng là một phần nghìn cho cô, cộng thêm vào phần tiền thưởng cuối năm của cô.”
Trái tim Hứa Kha bắt đầu đập mạnh, một phần nghìn.
Nếu là năm năm trước, cô nhất định sẽ từ chối ngay lập tức, nhưng bây giờ, nhìn vào giấy chứng minh thư nhân dân của mình, lại nhìn vào giá nhà đất cứ tăng vọt, cô cảm thấy do dự, một chút tiền cũng rất cần thiết.
Cô tự nhận là đã buông ân ân oán oán xuống từ lâu, khi gặp lại anh cũng có thể coi như là trái tim rất bình lặng, không có chút gợn sóng sợ hãi nào, coi anh như một khách hàng bình thường thì được rồi, nếu thành công thì có hi vọng trả được tiền nhà rồi.
Cho nên, đêm nay cô tới đây chờ anh. Con đường này anh muốn về nhà nhất định phải đi qua. Anh ở một vài phương diện nào đó rất thích sạch sẽ, ví như dù tiệc xã giao có trễ đến thế nào cũng nhất định phải về nhà ngủ.
Cô không ngại phải chờ đợi, nhưng vấn đề là hôm nay cô đi một đôi giày cao gót bảy phân, bởi vì, anh cao những 1 mét 85, co lại không muốn ngẩng đầu lên mới có thể nói chuyện với anh.
Nửa giờ sau, cô đã bắt đầu hối hận, một giờ sau, cô không thể chịu đựng thêm nữa, cởi giày ra, chân trần đứng trên mặt đất. Chờ đến lúc chiếc Porsche của anh gào thét đi tới, cô đeo giày lại cũng kịp.
Cô nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, chín giờ đúng. Xem ra hôm nay không thể mời anh đi ăn cơm rồi, vậy đổi thành uống trà đi. Như vậy cũng tốt. Thứ nhất khẩu vị của người này rất không tốt. Thứ hai, cô cũng không muốn phải chi ra quá nhiều tiền.
20 phút nữa lại tiếp tục trôi qua, cô chờ đợi đã có chút nản lòng, cầm giày lên tay, chậm rãi bước thật chậm trên đường nhỏ nhiều sỏi ven đường, tranh thủ mát xa chân.
Một lát sau, cô nghe thấy tiếng ô tô, từ phía sau có một luồng sáng chiếu lại đây, cô vội vàng quay đầu, một chiếc xe thể thao Porsche màu đen đi tới.
Cô vội vã đi giày vào chân.
Xe dừng lại ở cửa của biệt thự, một người bước xuống vừa vặn được ánh đèn chiếu vào, dáng dấp của người này rất đẹp, khuôn mặt cũng rất đẹp, khí chất cũng rất tốt!
“Thẩm tiên sinh!”
Thẩm Mộ từ xa đã thấy một hình ảnh yểu điệu ở ven đường, nhưng không ngờ đó lại là cô, đúng lúc cô xoay người đeo giày vào, đèn xe vừa vặn chiếu lên khuôn mặt của cô, anh ít nhiều cũng có chút bất ngờ.
Đèn đường rất sáng, chiếu lên ngũ quan tinh xảo xinh đẹp của cô, một đôi đổng tử trong vắt mênh mông như một hồ nước gợn sóng, có vẻ hơi bối rối nhưng lại rất đáng yêu.
Cô rất chuyên nghiệp nở một nụ cười, đi thẳng vào vấn đề: “Thẩm tiên sinh có thể rất hân hạnh được cùng ngài đi uống một chén trà không? Chỉ xin ngài 10 phút đồng hồ thôi.”
“Anh còn chưa ăn cơm, chi bằng, mời anh ăn cơm đi.” Phong thái anh rất nhàn nhã, nhưng có vẻ hơi mệt mỏi.
9 giờ rưỡi vẫn còn chưa ăn cơm? Hứa Kha có chút bất ngờ, nhưng cũng không thể không đồng ý nói một tiếng “được”.
Mở cửa xe, Hứa Kha vốn là muốn ngồi ở ghế sau, nhưng vì là xe thể thao nên chỉ có hai chỗ ngồi, cô đành phải ngồi về phía bên phải của anh. Trong dư quang khóe mắt, anh cẩn thận lái xe, khuôn mặt góc cạnh nhìn nghiêng mang vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo.
Trước kia, cô rất hay nhìn lén khuôn mặt nhìn nghiêng của anh, cảm thấy chiếc mũi và chiếc