
Tác giả: Thập Tứ Lang
Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015
Lượt xem: 1341232
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1232 lượt.
óc, chầm chậm nói: “Lần đầu tiên anh nuôi mèo, không quen, bị nó cào bị thương ở tay.”
Vết thương dưới miếng gạc không có máu thịt lẫn lộn như cô tưởng tượng, cũng không phải là vết thương do đạn bắn, trên da chỉ có mấy vệt xược màu đỏ, rõ ràng là bị mèo cào trúng.
Hải Nhã xấu hổ vò khăn trải bàn, rất muốn chui xuống đó, trốn vào mãi không ra.
"Hải Nhã, " Tô Vĩ nhẹ nhàng gọi cô, “Bọn anh sẽ không đánh nhau đến một mất một còn, cũng sẽ không thể nào gây ra án mạng.”
Cô đỏ mặt gật đầu liên tục, thuận tiện hung hăng khinh bỉ trí tưởng tượng của bản thân mình.
"Bây giờ là xã hội có pháp luật." Anh giúp cô rót đầy một ly nước khoai môn ấm áp, nói tiếp, “Trắng trợn gây gổ chính là tự tìm đường chết.”
Đây hình như là lần đầu tiên anh nhắc đến chuyện của mình, Hải Nhã không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn anh, mong anh nói nhiều hơn một chút. Giống như phát hiện ra ý muốn của cô, Tô Vĩ mỉm cười gắp một chiếc cánh gà cho cô: “Anh là một người giữ bí mật tuyệt đối.”
Cô thất vọng đem cánh gà nhét vào miệng, mùi vị cuối cùng là ngọt hay mặn cô cũng không biết nữa.
"Em dạy thêm địa chỉ ở đâu? Ngày thứ mấy trong tuần?” Anh nhanh chóng đổi đề tài, đem trọng tâm câu chuyện chuyển sang cô.
"Ở đường gần đây, hai ngày thứ ba và thứ năm. . . . . sao vậy?" Hải Nhã thắc mắc.
Anh uống một hớp nước khoai môn: "Hôm nào cũng 9 giờ đúng về à? anh sẽ đi đón em.”
Hải Nhã đột nhiên đỏ lên mặt, liên tục khoát tay: "Không, không cần phiền toái anh. . . . . .ở đó tàu điện ngầm rất gần!"
Anh cười cười, không nói gì.
Hải Nhã ăn xong xương gà chậm rãi bỏ vào trong chén, trong ngực trái tim đập dồn dập, da thịt khắp người run run, thậm chí không biết rõ là vui hay mừng. cô cảm thấy mình có rất nhiều điều muốn nói với anh, giống như những lời nói xúc động ngày hôm qua vậy, nhưng cô lại không nói ra được bất cứ điều gì. Cô có một loại sợ hãi, cũng không biết rõ đó là cái gì.
"Vậy, Vậy thì làm phiền anh rồi.” Giọng nói của cô run run, nhưng cô lại nếm được vị ngọt trong đó.
Dự báo thời tiết nói, tối nay đến sáng ngày mai là tiết Tiểu Tuyết, từ quán ăn đi ra, bên ngoài trời tuyết đã bắt đầu rơi xuống giống như hạt gạo lớn nhỏ, Hải Nhã xoa xoa tay, hà hơi thở ra, khói trắng nồng đậm trong nháy mắt đã bị gió thổi tan. Đúng rồi, cô nhớ ở gần đây không có chỗ dừng xe, xe Tô Vĩ dừng ở lối sau của cửa hàng…
"Lạnh?" Một bàn tay bỗng nhiên cầm lấy tay cô, lòng bàn tay rất nóng, ngón tay có chút thô ráp, Hải Nhã hơi kinh hãi, vô thức rút lại, bàn tay kia nhẹ nắm chặt thêm một chút, không cho cô lùi bước.
Chủ nhân của bàn tay bộ dáng nhẹ nhàng, dắt cô đi vài bước, sau đó đem tay cô bỏ vào trong túi áo của mình, nhỏ giọng nói: “Tay của em lạnh quá, anh thuê xe nhé.”
Cô có thể cảm thấy rõ ràng nhiệt độ của lòng bàn tay anh, trong túi còn có một gói thuốc lá, cô lại nhớ đến mùi vị thuốc lá Tô Yên dai dẳng gay mũi, cô đã từng một lần rồi lại một lần đưa chúng lên đặt trên mũi nhẹ nhàng ngửi, giống như nghiện vậy. Bây giờ cô ở gần anh như vậy, ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt và mùi thuốc cạo râu nhẹ nhàng khoa khoái hòa quyện cùng nhau, giống như trong mờ ảo nào đó biến thành sự thật, làm người ta sợ hãi, nhưng lại rất kích thích.
"Không cần bắt xe." Hải Nhã cúi đầu, âm thanh càng thấp hơn, ". . . . . . Ăn quá nhiều rồi, đi bộ một lát cho tiêu cũng được."
Cô không muốn chia tay anh nhanh như vậy, cô cảm thấy vẫn chưa đủ, cô càng lúc càng nghiện anh nặng hơn rồi.
Trên cầu dưới ánh đèn của cầu Phi Tuyết, trong thành phố lóe lên những đốm sáng, ánh sáng nhẹ dịu vừa đủ, nhiệt độ trong lòng bàn tay anh cũng ấm áp, cô đi chầm chậm, nghĩ nên nói gì với anh bây giờ, nhưng trong chốc lát không tìm được đề tài nào phù hợp, dường như chỉ cần im lặng như vậy cũng rất tốt rồi.
"Tô Vĩ. . . . . ." Cô bỗng nhiên nói, "Lúc anh mới quen em, có phải cảm thấy em rất ngốc hay không?”
Cô không thể nào quên được chuyện xấu vào buổi tối hôm đó, người ta rõ ràng không đợi cô, mà cô lại tự mình đa tình, sau đó dần dần tiếp xúc, cô lại suy nghĩ lung tung, đem đại ca xã hội đen trên phim gắn vào trên người anh, tuy anh không nói, nhưng trong lòng chắc chắn cười cô rồi?
Tay của cô bỗng nhiên bị nắm chặt hơn, không đau, nhưng cô lại có cảm giác bị người ta nắm chặt, trên mặt dần dần nóng lên.
"Em nói, lúc mới quen em?” giọng nói của Tô Vĩ nhẹ nhàng, "Nửa năm trước? hay là hiện tại?"
Hải Nhã ngạc nhiên ngẩng đầu: "Nửa năm trước?"
Nửa năm trước cô vừa mới đến thành phố này học đại học, hầu như mỗi ngày chỉ đi qua đi lại giữa hai địa điểm, từ lúc nào cô lại quen biết anh? Tại sao cô lại không có chút ấn tượng nào cả?
Đôi mắt đẹp của Tô Vĩ nheo lại, một đường cong rất đẹp: “Bởi vì ấn tượng giữa hai lần hoàn toàn khác nhau.”
Hải Nhã há lớn miệng, nửa ngày nói không ra lời.
"Siêu thị 7-11 trên Phố, " Tô Vĩ cười cười, "Ở đó mỗi ngày đều có thể nhìn thấy em, lạnh lùng."
Nửa năm trước cô thật sự có một thời gian thích đi siêu thị 7-11, bởi vì gần nhà, đồ rất nhiều chủng loại, sau đó ở gần chung cư mở ra rấ