XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tầng Phía Dưới Bầu Trời

Tầng Phía Dưới Bầu Trời

Tác giả: Hàn Ni

Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015

Lượt xem: 134297

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/297 lượt.

ục làm bạn với các cậu.






QUA GIÔNG BÃO
Tôi chôn mọi thứ vào một vùng kí ức cũ.
Đau thương, vui vẻ, tuyệt vọng, tất cả rồi cũng sẽ qua…
---oo0oo---
DĨNH NGÔN
“Vâng, Dương Dương thích bụng mẹ tròn tròn. Ôm rất thích!”.
Lại cọ cọ vào bụng tôi rồi. Tôi để mặc thằng bé làm nũng, tự nhìn mình trong gương. Mặt vẫn thế cơ mà, chỉ có vòng hai dường như hơi phát triển thì phải. Trước giờ tôi vốn thuộc dạng ăn bao nhiêu cũng không mập, sao lại thế này?
Không được rồi. Trông chẳng có tí cân bằng nào cả.
“Mẹ Dĩnh Ngôn, chiều mai con được nghỉ. Chúng ta cùng đi thăm mẹ nhé”.
Dương Dương cọ cọ vào người tôi, ra vẻ nũng nịu. Nhắc tới Dĩnh Hân tôi chỉ còn cách xoa đầu thằng bé, cố nén để cay nồng trong mũi không tuôn trào ra.
Bốn năm rồi. Dương Dương cũng đã lớn thế này, nấm mồ của Hi Văn cũng xanh um cỏ, thế nhưng em gái tôi thì vẫn mãi nằm im lìm thế kia, dường như chẳng bao giờ muốn tỉnh dậy nữa.
Lúc rảnh rỗi, tôi thường dẫn Dương Dương đi thăm mẹ nó. Có lẽ do máu thịt tương lân, dù chỉ được ngắm nhìn Dĩnh Hân, song thằng bé vẫn dành nhiều tình cảm cho người mẹ này. Tôi kể với nó về Dĩnh Hân của trước đây, về chuyện tình như tiểu thuyết của cha mẹ nó, dĩ nhiên đã được lọc đi khá nhiều tình tiết. Những lúc ấy Dương Dương lại ôm lấy chân tôi, nài nỉ tôi kể nhiều thêm nữa. Có lẽ trong tâm trí nó, Dĩnh Hân chính là công chúa ngủ trong rừng, còn Hi Văn là một hoàng tử mãi mãi cũng không bao giờ có thể chạm tới được.
Lo ngại vì thân hình càng lúc càng phì nhiêu của mình, lại nhớ tới Phi đang công tác ở nước ngoài chưa về, chiều hôm đó tôi lôi Dương Dương đi đánh cầu. Thằng bé rất hiếu động, thỉnh thoảng lại vây lấy người tôi, nài nỉ thế này thế kia. Tôi từ chối mãi cũng không được, đành phải biểu diễn một màn lộn mèo cho nó. Ôi dào, phụ nữ cũng sắp ba mươi rồi, lộn mèo cũng khó khăn thế đấy. Tôi lộn mấy vòng, đoạn đứng cười cười nhìn thằng bé, bỗng chốc thấy bụng cồn cào khó chịu. Không lẽ càng lớn tuổi sức khỏe càng kém thế thật sao?
Có tiếng mở cửa, tôi thấp thoáng thấy tài xế của Phi dừng lại bên ngoài. Người đàn ông của tôi bước xuống xe, dáng vẻ vẫn bệ vệ như ngày nào. Trừ vài cọng râu có lẽ do bận rộn chưa kịp cạo, gương mặt anh khiến tôi có chút suýt xoa, tự sờ sờ lại mặt mình.
Khỉ thật, bao nhiêu năm rồi, sao tôi tăng cân thấy rõ, còn anh ấy vẫn phong độ thế cơ chứ?!
Vừa nhìn thấy tôi, Phi đã chạy đến nhấn tôi vào lòng mình. Mùi nước hoa thoang thoảng khiến sống mũi tôi ngưa ngứa. Tôi cười cười, giật giật cà vạt của anh, ra dấu cặp mắt ngây ngô của Dương Dương vẫn đang nhìn.
“Ba! Ba, con cũng muốn ôm”.
Dương Dương vừa cười vừa vỗ tay. Phi cúi xuống, bế xốc thằng bé lên, sau đó lại dịu dàng đặt vào má nó một cái hôn rõ tiếng. Giọng anh ấm áp đến lạ.
“Dương Dương của ba, ở nhà mẹ Dĩnh Ngôn có bắt nạt con không?”.
Tôi đứng sau lưng anh, không ngừng đưa tay ra dấu với thằng bé. Nó cười khúc khích, sau đó mới dụi đầu vào lòng anh, liếng thoắt nói: “Không ạ. Nhưng mẹ không nghe lời ba, còn thức rất khuya để xem phim nữa”.
Được rồi, tôi nghiến răng trèo trẹo. Thằng nhóc này lại dám bán đứng đồng minh. Hãy đợi đấy.

Nghe nói hôm nay ngoài trời giông bão cấp tám.
Trong phòng, ánh đèn mờ ảo soi rọi lên hai bóng người đang hòa quyện vào nhau. Hơi thở gấp gáp, thanh âm cuồng nhiệt. Cuối cùng, khi hoan ái đã qua đi, Phi mới thở dốc thả người xuống bên cạnh tôi. Ánh mắt anh trầm ổn, nụ cười nửa môi nhếch lên đầy thỏa mãn.
Anh thì thỏa mãn rồi, chỉ tội cho tôi mệt chết đây. Tên ngốc biến thái này có bao nhiêu trò hay không trừng phạt, mỗi lần tôi không nghe lời lại chỉ biết dùng cách này để răn đe tôi. Tôi cả ngày bề bộn, đến tối còn bị anh ta tra tấn thì thể lực cách nào cũng bị bào mòn chết mất thôi.
Nghĩ thế, tôi đưa tay lên bờ ngực săn chắc của người đàn ông bên cạnh, véo nhẹ.
“Á!”. Anh rên lên một tiếng thảm thiết, đoạn ngồi bật dậy xoa xoa ngực vẻ đáng thương. “Em muốn ám sát chồng sao?”.
Tôi bĩu môi, cũng không thèm nói gì, chỉ lẳng lặng xoay người lại, quay lưng về phía anh. Đột nhiên lại nhớ tới Phi của trước đây không giống thế này. Thời gian sống chung nhà, thời gian ở Phuket, anh đều thể hiện một bộ mặt rất khác. Không phải có ai đó bắt cóc chồng tôi rồi phẫu thuật thẩm mĩ để thay thế anh ấy đấy chứ?
Nghĩ thế, tôi đột nhiên xoay người lại, sờ sờ tay lên mặt Phi. Anh có vẻ cũng khó hiểu trước hành động của tôi, cau mày hỏi: “Sao vậy?”.
Tôi không nói không rằng, đưa tay véo mạnh. Anh lại hét lên một tiếng. Tôi cau mày, đa nghi vơi đi quá nữa.
“Em mà không nói rõ lí do thì đừng hòng ngủ”. Phi gầm lên, đôi mắt ánh lửa tức giận. Chẳng hiểu sao tôi lại thích vẻ mặt anh lúc này đến lạ. Đấy, anh chồng đích thực của tôi là đây rồi.
“Em đang nghĩ anh có phải Đường Phi mà em gặp lần đầu không”. Tôi thú thật.
“Sao tự nhiên lại nghĩ vậy?”.
“Vì anh… biến thái hơn hẳn anh ấy”.
Tôi bật người, cũng không nói gì nữa mà lại xây lưng về phía anh, cảm nhận người bên cạnh t