
Từng Có Một Người Yêu Tôi Như Sinh Mệnh
Tác giả: Hàn Ni
Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015
Lượt xem: 134304
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/304 lượt.
cớn. Trong lòng tôi thầm thở dài một tiếng. Sao cô ấy không thể hiền diệu một chút nhỉ?–“Anh không đi à?”
Tôi giơ tay ra vẻ đầu hàng, Chí Bân ngồi bên cạnh vội che miệng lại cười không ra tiếng. Tôi liếc mắt, giơ chân đá vào cẳng cậu ta.
Cậu ta có phải là kẻ vừa đánh rơi bữa ăn sáng đâu chứ?
…
“Nhanh nữa lên, tôi chỉ còn có 15 phút.”
Dĩnh Ngôn nhấm nhẳng từ ghế sau, nhiều đến mức làm tôi phát bực. Bên cạnh tôi, Thiên Luân nhấn ga tăng tốc. Vẻ mặt cậu ấy còn khó chịu hơn một con khỉ vừa bị giật quả chuối trước mặt.
“Cô biết hôm nay phải đi sớm sao không báo trước cho bọn tôi?” –Tôi hỏi –“Giờ lại còn ca cẩm.”
Nếu người theo cô ấy là Khải Nam hay Hy Văn, hẳn bọn họ sẽ chẳng bao giờ ca thán lời nào. Nhưng tôi không phải họ. Tôi đã ngán cô tiểu thư này đến tận cổ rồi.
“Tôi là chủ hay anh là chủ đây?”
Biết tốt nhất không nên nói gì, tôi vờ như đang nghịch ngăn tủ trước mặt, tai nghe bluetooth vẫn ra rả về kết quả bóng đá ngày hôm qua.
Đến đoạn cua gấp, Thiên Luân bẻ lái, lực quán tính làm cả người tôi nghiêng hẳn sang một bên.
“Anh lái xe kiểu gì thế hả?” –Dĩnh Ngôn la lên, cái giỏ cô ấy đang cố nhét đồ vào giờ lại rớt ra vung vãi trên sàn.
“Cô chẳng phải hối tôi nhanh lên còn gì?” –Thiên Luân đáp. Giọng cậu ta vốn khá trầm, cũng khó mà nghe ra được có bực bội hay không.
Dĩnh Ngôn tức tối cúi xuống nhặt chiếc giỏ. Tôi quan sát vẻ mặt cáu kỉnh của cô, không nén được cười.
Người kiêu ngạo như cô ta cũng chỉ có mấy tên lầm lì như Thiên Luân mới trị được thôi.
Mắt tôi lướt qua phần đệm chắn giữa tôi và cô, đặc biệt chú ý đến một vệt hoá chất dính lại trên lớp thảm.
Chờ đã nào, nếu tôi nhớ không lầm thì trong hộc tủ chỗ Thiên Luân ngồi cũng có.
Vệt hóa chất nhỏ li ti, đã khô từ đời tám hoánh nào rồi, song tôi vẫn đặc biệt chú ý đến nó vì màu xanh nhạt đặc trưng. Tôi biết một dạng thuốc mê khi khô lại sẽ có màu thế này.
Tôi kín đáo đưa mắt sang nhìn Thiên Luân.
Liệu có thể nào.???
—oo0oo—
Chúng tôi thường đi ngủ lúc 11 giờ hơn. Thường thì khoảng thời gian đó Dĩnh Ngôn sẽ bước xuống nhà và bảo rằng chúng tôi làm ồn khiến cô ấy không ngủ được, sau đó thì lùa chúng tôi như lùa đàn vịt. Độ một giờ sau, Hy Văn sẽ trở mình dậy để kiểm tra cửa nẻo.
Vậy là tôi chỉ có thể kiểm tra suy luận của mình vào khoảng 2 giờ. Thời gian đó ai cũng đã ngủ gà ngủ gật rồi.
Hôm nay là cuối tuần. Vì sáng hôm sau Dĩnh Ngôn không phải đi làm nên chúng tôi được phá lệ thức trễ một chút. Sau khi tôi tính toán đâu vào đấy, trở xuống nhà thì cả đám người kia đã túm lại ngồi quanh chiếc tivi rồi. Tuần này có một trận derby bóng đá khá gay cấn, những phần tử hiếu động ham mê cá cược như Nam và Bân dĩ nhiên chẳng thể nào bỏ qua được. Song cái tôi chẳng ngờ là Dĩnh Hân cũng ngồi chiếm một chỗ trên cái ghế đáng ra là của tôi.
“Hân.” –Tôi gọi, kéo tay cô bé đứng dậy –“Ngoan, sang bên kia ngồi, nhường chỗ cho anh đi.”
“Sao lại phải nhường? Chỗ em giành trước mà?” –Nó mím môi dùng dằng đáp.
“Em là con gái thì xem bóng đá làm gì, sang kia tập vẽ đi.” –Tôi chỉ chỗ Dĩnh Ngôn đang ngồi, thoáng cái lại bắt gặp cô ta vừa liếc mình một cái, thành ra hơi chột dạ -“À anh nhầm, bên này mới đúng chứ nhỉ?”
“Không đi.” –Dĩnh Hân giậm giậm chân.
“Không đi cũng được, thế thì mai khỏi mua bánh trứng và trà sữa mật ong nhé.”
Vừa nhắc đến trà sữa mật ong, mặt Dĩnh Hân đã xám xịt ngay. Con bé ngang bướng này về khoản đồ ăn thì cực kỳ kén chọn. Giống như bánh trứng hay trà sữa chẳng hạn, ngày nào tôi đưa Dĩnh Ngôn đi làm về cũng phải ghé mua cho nó một phần, nếu không sợ rằng đến tối cả ngủ nó ngủ cũng chẳng ngon. Dĩ nhiên Luân cũng có thể mua cho con bé, thế nhưng tôi vừa lườm cậu ta một cái, biết khôn thì tất cả đành giữ im lặng.
Thế là tôi khoanh tay, hài lòng nhìn Dĩnh Hân ôm gối trườn khỏi ghế sofa, sau đó lượn lờ sang bàn nước ngồi đọc danh bạ điện thoại. Đừng hỏi tôi cuốn danh bạ dày cộm đó có gì để đọc nha, dù sao tôi cũng có phải đứa bị mất trí đâu chứ?
Trận đấu còn chưa bắt đầu, giọng Dĩnh Hân bên kia đã làm như vô tình cất lên: “Ước gì ngày mai có người mua thêm kẹo và chocolate cho mình nhỉ?”
Khóe môi tôi khẽ giương lên, vô thức đưa mắt sang Thiên Luân đang ngồi cạnh. Tôi giật lấy bịch snack trong tay cậu ta cho vài viên vào mồm, tinh thần đầy sảng khoái.
15 phút sau, lại có tiếng Dĩnh Hân làu bàu: “Ước gì bây giờ có người chơi với mình nhỉ?”
Bất giác, Dĩnh Ngôn đang ngồi đọc sách trên ghế lười cũng phải ngẩng đầu lên, nhưng rồi ngay lập tức, như ý thức được đó là hành động dại dột, chẳng mấy chốc cô nàng đã cúi đầu xuống như trước, như thể chẳng có gì liên quan đến mình cả.
Dĩ nhiên phía bên đây, cả 5 thằng con trai chúng tôi đều biết khôn mà im thin thít.
15 phút sau nữa.
“Ứớc gì…”
…
Đúng như tính toán, trận đấu kết thúc khá sớm trước khi cả đám chúng tôi lục đục đi ngủ. Lúc 2 giờ 10 phút, tôi thận trọng trườn mình ra khỏi chăn, lẻn ra vườn.
Garage chỉ có mỗi hai chiếc xe, một của Thiên Luân vì cậu ấy là tài xế, xe kia để dự phòng khi chúng tôi