The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tẩu Hôn

Tẩu Hôn

Tác giả: Lão Tam

Ngày cập nhật: 03:50 22/12/2015

Lượt xem: 1341343

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1343 lượt.

hối hận, cô cứ nghĩ trước cô và Kỷ Viễn đã “Từng với nhau” một lần, thế nên cô mới lên giường cùng anh mà chẳng suy nghĩ gì. Hóa ra trước đây giữa anh và cô vẫn chưa có chuyện gì cả. Lúc này Cẩm Tú tức điên, thậm chí còn muốn giết chết Kỷ Viễn. Nếu giết người mà không bị tử hình thì có lẽ cô đã ra tay thật, ý nghĩ này của cô chẳng vì bất cứ lý do gì khác, mà chỉ vì muốn trút giận.
Từ đó, Kỷ Viễn kiên quyết cầu hôn Cẩm Tú. Cẩm Tú hỏi anh ta vì sao lại muốn cầu hôn cô, cuối cùng thì Kỷ Viễn cũng phải nói thật lý do:”Bởi vì em rất thuần khiết.”
Cẩm Tú nói: “Em chẳng thuần khiết gì cả, biết nói tục chửi bậy, đánh người, lúc tức lên còn có thể giết người nữa đấy.”
Kỷ Viễn đáp: “Ngày hôm đó em cứ nghĩ anh đã làm gì em rồi nên đã đánh anh một trận tơi bời. Sau đó anh nghĩ, nếu người con gái này mà không thuần khiết thì đã chẳng hành động như thế. Hơn nữa sau đó chúng ta lại rất hòa hợp, anh chưa bao giò có được cảm giác hòa hợp trong chuyện ấy như thế, cuối cùng thì cũng gặp được em, em nghĩ xem anh có thể bỏ qua cơ hội này không?”
Từ câu nói của Kỷ Viễn, Cẩm Tú nghĩ tới rất nhiều điều, trên giường chưa bao giờ được hòa hợp như thế, thì có nghĩa là anh ta ở bên ngoài rất lăng nhăng. Bởi thế Cẩm Tú vẫn không chịu nhận lời Kỷ Viễn. Nhưng không đồng ý cũng không có nghĩa là hai người không hẹn hò cùng nhau. Sau mấy lần làm chuyện đó cùng Kỷ Viễn, Cẩm Tú cảm thấy cơ thể mình hình như cũng cần Kỷ Viễn. Chỉ cần dựa vào người Kỷ Viễn, cô thấy trong người mình có những phản ứng khác lạ, có thể cảm nhận thấy dòng máu chảy trong người mình như nhanh hơn, cô cảm thấy phấn khích hơn, đến những khớp xương trong cơ thể cô cũng có cảm giác như chúng muốn ca hát.
Hòa hợp như thế thì còn cần tìm ở đâu nữa, chẳng qua cũng chỉ là không có nhà thôi sao, chỉ cần tình yêu của Kỷ Viễn là đủ, chỉ cần hòa hợp trong cuộc sống chăn gối là được rồi. Cuộc sống hôn nhân của thế hệ 8x, nghĩ tới đây đầu óc Cẩm Tú mơ màng, cuối cùng cô đồng ý lấy Kỷ Viễn.
4
Tới giữa trưa, Kỷ Viễn mới tỉnh giấc, anh quay người lại ôm Cẩm Tú vào lòng,thì thầm nói: “Nếu có một căn nhà thì thật tuyệt. Muốn ngủ thế nào thì ngủ, cho dù có ồn ào mấy cũng chẳng ảnh hưởng tới ai, nhà của mình thì ai quản nhỉ? Anh quyết định rồi, sẽ phải kết thúc cuộc sống xa nhau này trong vòng nửa năm, anh sẽ tặng em một căn nhà.”
Cẩm Tú trả lời Kỷ Viễn bằng một nụ hôn nồng cháy.
“Làm thế nào bây giờ?” Kỷ Viễn đột nhiên nhìn Cẩm Tú bằng ánh mắt rất đăm đuối.
“Cái gì làm thế nào cơ?” Cẩm Tú không hiểu Kỷ Viễn định nói gì.
“Làm thế nào bây giờ?” Kỷ Viễn cười đầy ẩn ý với Cẩm Tú, vừa nói vừa đưa tay xoa lên đôi vai của Cẩm Tú.
Cô hiểu ý, trườn ra mép giường, nhanh tay vơ lấy quần áo trên ghế mặc vội lên người.
Kỷ Viễn phì cười vì hành động của Cẩm Tú, anh chế nhạo: “EM cuống cuồng bỏ chạy thế à?”
Kỷ Viễn muốn đưa Cẩm Tú đi ăn. Cuối tuần thời gian khá thoải mái, đủ để hai người tận hưởng thế giới riêng. Nhưng mới nhận được một cuộc điện thoại mà Kỷ Viễn đã hủy hết mọi kế hoạch của ngày hôm nay, anh nói phải về công ty ngay, có việc gấp cần phải giải quyết.
Sau đó anh chạy vào phòng tắm, đang tắm thì chợt nhớ ra không mang theo áo bèn gọi với cẩm Tú mang chiếc áo sơ mi vào cho anh.
Nửa đêm, Cẩm Tú đã đem áo sơ mi của Kỷ Viễn đi giặt, phơi ở ngoài ban công. Nhưng giờ áo vẫn chưa khô hẳn, thấy Kỷ Viễn có vẻ rất vội, Cẩm Tú đành ra ban công lấy áo vào. Căn phòng chỉ có bốn mươi mét vuông, ban công cũng rất nhỏ, Tuy nhiên ban công lại có ô cửa sổ khá lớn. Từ trên nhìn xuống, Cẩm Tú có thể cảm nhận được độ cao của tòa nhà ba tầng này, khung cảnh bên ngoài tòa nhà hiện lên rõ mồn một trước mắt cô.
Bên dưới tòa nhà có một bồn hoa rất đẹp, những đóa hoa bìm bịp khoe sắc rực rỡ dưới ánh mặt trời. Cẩm Tú nhìn thấy một cô gái với chiếc váy đỏ đang đứng dưới dàn hoa bìm bịp. Cô gái đang gọi điện cho ai đó. Nhìn miệng cô gái nói, Cẩm Tú cảm giác dường như cô đang nói tới hai chữ Kỷ Viễn.
Cẩm Tú bất giác bật cười, cô thấy ý nghĩ của mình thật nực cười, chẳng thực tế c hút nào.
Nhưng trong lúc đó, Kỷ Viễn đột nhiên lao ra vơ lấy chiếc điện thoại đang réo inh ỏi của mình, nhấn nút nghe, và hét lên: “Giục cái quỷ gì, đừng giục nữa, tôi sắp tới rồi, đừng giục nữa.”
Kỷ Viễn vừa cúp máy thì đồng thời Cẩm Tú cũng nhìn thấy cô gái mặc váy đỏ đang đứng dưới dàn hoa bìm bịp cũng tắt máy.
Người con gái này không phải là đang gọi điện cho Kỷ Viễn đấy chứ?
Kỷ Viễn mặc vội chiếc áo còn đang ẩm, rồi vội vã đi. Trước khi đi, Kỷ Viễn còn dặn dò cẩm Tú dọn dẹp lại căn phòng xong rồi hãy về. Kỷ Viễn không quên nói thêm tối nay có lẽ anh không có thời gian, nên ngày mai mới có thể gặp cô.
Cẩm Tú không nói gì, ngồi trên sofa, quan sát Kỷ Viễn đang vội vội vàng vàng. Trước khi ra khỏi cửa, Kỷ Viễn còn tiến lại ôm chặt Cẩm Tú vào lòng, hôn cô tới tấp, sau đó, anh nhanh chóng rời khỏi căn phòng nhanh như một chú thỏ.
Một, hai, ba, bốn…Cẩm Tú nhẩm đếm tới hai mươi, đủ thời gian để Kỷ Viễn chạy xuống dưới lầu. Cẩm Tú bước tới ban công, nhìn ra khu bồn hoa bên