Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tên Em Là Bệnh Của Anh

Tên Em Là Bệnh Của Anh

Tác giả: Hàm Hàm

Ngày cập nhật: 04:42 22/12/2015

Lượt xem: 1342344

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2344 lượt.

anh ta cũng miễn cưỡng ngồi xuống sofa, vừa ra hiệu cho Hoài Nguyệt ngồi xuống vừa hỏi Đậu Đậu: "Bạn nhỏ mấy tuổi rồi?"
"Chú họ Cơ", Cơ Quân Đào mỉm cười nói: "Chị Lỗ, con trai chị rất đáng yêu".
"Tôi họ Thương". Thương Hoài Nguyệt cải chính theo thói quen. Cô sớm đã không còn là bà Lỗ rồi, bà Lỗ bây giờ là một người khác.
"Ờ", Cơ Quân Đào thờ ơ đáp. "Tôi vừa đến đây không lâu, còn chưa quen biết mọi người".
Hoài Nguyệt nghĩ thầm với tình tình lạnh như băng này của anh ta, nếu mẹ con cô không mặt dày tự tìm tới cửa như vậy thì có khi ở đây mười năm anh ta cũng sẽ không quen ai cả. Mới chuyển tới đây? Chẳng lẽ lại là một người chủ khác rồi? Người phụ nữ lái xe đua kia đã bán lại căn nhà này cho anh ta sao? Cô ta cũng mới chuyển đến không lâu mà, thật sự là hơi đáng tiếc.
Thấy trong nhà không có ai khác, cô lại cảm thấy sốt ruột. Người nhà anh ta đâu? Cô và Đậu Đậu không thể trông coi anh ta mãi được. Cô đành phải tiếp chủ đề của anh ta: "Nơi này hơi xa nội thành cho nên rất nhiều hộ gia đình cuối tuần mới đến đây nghỉ. Thực ra mọi người ở đây cũng không quen biết nhau lắm".
"Nhà chú có bạn nhỏ không?" Đậu Đậu hỏi.
Nghe vậy, Hoài Nguyệt âm thầm vui vẻ, nhân tiện có thể hỏi thăm xem người nhà anh ta đâu, bao giờ về, cậu con trai này đúng là quá hợp ý mình rồi.
"Không có. Trong nhà chú chỉ có một cô, cô ấy đến bệnh viện thú cưng khám cho con chó của cô ấy rồi, mấy hôm nay con chó con của cô ấy chán ăn". Cơ Quân Đào kiên nhẫn đáp, đây là em bé xinh đẹp nhất anh ta từng nhìn thấy, ngoại hình rất giống mẹ nhưng vẫn không mất phong độ của một cậu bé. Có thể thấy bố cậu bé này nhất định cũng là một người đàn ông đẹp trai.
Đến bệnh viện thú cưng chắc cũng không mất bao nhiêu thời gian. Hoài Nguyệt thở phào, lại thấy con trai hỏi: "Chó con cũng bị sốt nhiệt à? Mẹ cháu bảo ngày mai sẽ nấu cơm đen, Đậu Đậu ăn cơm đen sẽ không bị sốt nhiệt, hay là cũng cho chó con ăn một chút?"
Hoài Nguyệt thấy người đàn ông bên cạnh tỏ vẻ nghi hoặc liền vội giải thích: "Đây là một phong tục, nếu ngày lập hạ ăn một chút cơm đen thì trẻ con sẽ không bị sốt nhiệt, cũng sẽ không bị muỗi đốt. Ngày mai là lập hạ, các hiệu bánh bên ngoài có bán bánh cơm đen nhưng tiếc rằng đều là đồ ngọt, Đậu Đậu không thích ăn. Tôi sẽ làm chút cơm mặn cho cháu ăn".
Cơ Quân Đào ờ một tiếng, "Tôi không biết còn có phong tục như vậy, cơm đen là cái gì?"
"Chính là cơm màu rất đen", Đậu Đậu nói, "Chú ơi, cháu kể cho chú nghe chuyện cơm đen nhé!"
Cơ Quân Đào còn chưa kịp trả lời thì Lỗ Đậu Đậu đang cực kì muốn thể hiện đã đứng lên: "Ngày xưa có một bà già rất thích ăn ngỗng nướng, mỗi lần muốn ăn thịt ngỗng bà lại để những tấm sắt nung đỏ trên mặt đất trong ngõ nhỏ, hai đầu ngõ một đầu đặt bát xì dầu, đầu kia đặt bát dấm thơm, sau đó đuổi ngỗng vào trong ngõ. Con ngỗng trắng đáng thương vừa bỏng vừa khát cứ chạy từ đầu này sang đầu kia, chạy đến đầu này uống một ngụm xì dầu, chạy đến đầu kia uống ngụm dấm thơm, chỉ chốc lát sau đã trở thành ngỗng nướng. Sau khi bà già đó chết, Diêm vương bắt bà ấy xuống địa ngục. 






Cơ Quân Dã cầm lọ thuốc Bách Ưu Giải trên bàn trà lên cau mày hỏi: "Anh, anh vẫn còn uống thuốc này à?"
Cơ Quân Đào ngồi trên sofa chơi với Leshy. Leshy là một con chó chăn cừu, sau khi xem bộ phim truyền hình "Chú chó Leshy" Cơ Quân Dã cứ nhớ mãi không quên, quả thực có thể gọi là quên ăn quên uống, sau đó trăm cay nghìn đắng tìm được một con hầu như giống trong phim như đúc không biết từ đâu ra, ngay cả tên cũng không muốn thay đổi. Hai ngày trước, Leshy bỗng dưng chán ăn, Cơ Quân Dã sốt ruột đến mức vội vã đưa đến bệnh viện thú cưng, sau vài ngày cuối cùng cũng đỡ hơn một chút.
"Hai ngày trước dọn dẹp lại đồ đạc phát hiện còn có một lọ nên tiện tay để ở đây. Leshy, ném cái này vào thùng rác!" Cơ Quân Đào vỗ vỗ đầu Leshy, Leshy gặm lấy lọ thuốc vội vàng chạy vào trong bếp.
Cơ Quân Dã nhìn bóng lưng Leshy với vẻ vô cùng cưng chiều, nói: "Thằng bé này thật là ngoan".
Cơ Quân Đào đột nhiên nhớ tới cậu bé hôm qua đến nhà mình, thuận miệng nói: "Đáng tiếc là không biết nói, trẻ con bây giờ mồm mép tốt lắm".
"Ngon không?" Cơ Quân Dã cảm thấy hứng thú, "Trưa nay chúng ta ăn cơm đó nhé. Em cũng ăn chán thức ăn ở mấy nhà hàng gần đây rồi, bây giờ anh thường xuyên ở đây, em nghĩ phải thuê một người giúp việc đến nấu cơm cho anh mới được".
"Ăn cơm không phải việc lớn gì, không cần phiền phức như vậy. Anh không quen thấy trong nhà có thêm người lạ, người giúp việc theo giờ đến dọn dẹp làm vệ sinh nhà cửa đã làm anh thấy rất phiền rồi", Cơ Quân Đào nói: "Cơm đen thì chắc nhà hàng không có, trong cửa hàng bánh có bán cơm đen ngọt, em muốn ăn thử thì đi mà mua".
Cơ Quân Dã nhụt chí lắc đầu, "Thôi, những thứ ngọt thì mùi vị như nhau cả, em không thích ăn. Có điều tại sao anh lại biết những điều này? Dường như nhà chúng ta chưa ăn bao giờ mà". Bà ngoại họ là người Pháp, mẹ là Hoa kiều, thư pháp hội họa đều rất sành sỏi nhưng ăn uống lại rất nặng phong cách


The Soda Pop