Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tên Em Là Bệnh Của Anh

Tên Em Là Bệnh Của Anh

Tác giả: Hàm Hàm

Ngày cập nhật: 04:42 22/12/2015

Lượt xem: 1342517

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2517 lượt.

i đã thi được bằng lái xe rồi".
Cơ Quân Dã vui vẻ nói: "Vậy hôm nay tôi may mắn đến mức nào mà được Thương tiểu thư đích thân lái xe đưa về đây".
"May mắn gì mà may mắn, là đãi ngộ dành cho thai phụ thôi". Hoài Nguyệt không nhịn được lườm cô, "Nếu tôi biết chị có thai rồi thì kiểu gì cũng không đồng ý gặp nhau tại quán bar, sau này chị cũng phải cố gắng ít ăn cơm ở bên ngoài, hàng quán có cao cấp đến đâu cũng không yên tâm bằng ăn ở nhà mình".
Cơ Quân Dã nói: "Nếu cô ở nhà liền kề thì tôi còn có thể thường xuyên qua nhà cô ăn chực, trông chờ vào hai người đàn ông đó thế nào được. Nếu như mẹ tôi vẫn còn thì nhất định sẽ chăm sóc tôi chu đáo".
Hoài Nguyệt vui đùa: "Hôm nay chị nói chuyện với tôi hồi lâu, vòng vèo mãi cuối cùng còn không phải là để bắt tôi làm đầu bếp cho chị trong thời gian mang thai sao?" Trong lòng cô đương nhiên đã hiểu rất rõ ý đồ của Cơ Quân Dã, nhưng có một số việc tâm có dư mà lực không đủ, cô cũng chỉ có thể nhận lời cho xong thôi. Nhớ tới cổ tay bị thương của Cơ Quân Đào, nhớ tới đôi tay tinh tế như mỹ ngọc đã từng vuốt ve thân thể mình kia cô lại thầm thở dài trong lòng.
Cơ Quân Dã lại tưởng mình thông minh, nghĩ thầm đúng là một cô bé ngốc, tôi đã nói nhiều chuyện về anh trai tôi như vậy, không thể uy hiếp cô trắng trợn nhưng cũng có thể làm cô cảm động đúng không? Còn chuyện có thai thì chẳng qua chỉ là ngụy trang mà thôi, bằng không vừa xoay người đã bị cô hiểu rõ ý đồ thì không phải là nói phí lời sao? Chính cô đã nhận lời rồi thì cũng đừng trách tôi làm cô phải vất vả nhé! "Làm đầu bếp thì không dám, thỉnh thoảng cho tôi ăn một bữa ngon là được rồi!"
Hoài Nguyệt lắc đầu thở dài nói: "Chỉ giỏi ra vẻ đáng thương, chị đúng là yêu tinh chứ không phải người".
Thực ra hai người này có ai không phải yêu tinh chứ? Nói chuyện vòng vo trên trời dưới đất điềm nhiên như không nhưng chẳng qua còn không phải đều chỉ vì có một người?






Hoài Nguyệt lái chiếc BMW của Cơ Quân Dã về khu nhà ngoại ô.
Trên xe Cơ Quân Dã đã gọi điện thoại cho A Thích, nói mình uống nhiều rượu, Hoài Nguyệt lái xe đưa mình về, không ngờ lại làm hai người đàn ông ở nhà lo lắng không thôi, vừa lo cho Cơ Quân Dã uống say vừa lo cho khả năng lái xe của Hoài Nguyệt. Xe vừa về đến trước sân, A Thích đã đợi ở đó từ lâu vội chạy tới mở cửa xe quát Cơ Quân Dã: "Em điên hay sao mà uống nhiều rượu như vậy, không phải em bảo là có thai à?"
Cơ Quân Dã mặc kệ anh ta nửa bế nửa kéo xuống xe, chỉ ôm ngang eo anh ta làm nũng: "Em nhớ mẹ em, cũng nhớ tới một vài chuyện khác nên trong lòng hơi khó chịu".
Hoài Nguyệt vừa nghe vừa ngồi yên trên ghế lái, nhìn thấy Cơ Quân Đào đứng bên ngoài cô nhất thời không dám xuống xe.
A Thích nhìn hai người một trong một ngoài xe, đương nhiên hiểu ngay là Cơ Quân Dã đang mượn rượu diễn trò nên vừa bế cô vào trong nhà vừa nói: "Đừng buồn đừng buồn nữa, mẹ không còn nhưng còn có anh và anh trai em mà".
"Tiểu Dã nói linh tinh đấy, anh vẫn ổn lắm". Niềm vui dần ngập tràn trong lòng anh, "Đừng lo lắng".
Hoài Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên như bị lời nói của anh làm hoảng sợ. Dưới ánh trăng, sắc mặt cô tỏ ra trắng xanh, trong đôi mắt long lanh như nước có mang một chút e lệ và một thoáng hoang mang, dáng vẻ bối rối bất an của cô càng làm người ta thương yêu. Cơ Quân Đào rất muốn ôm cô vào lòng vỗ về một hồi tử tế, hỏi xem vì sao cô quan tâm đến anh như vậy mà lại không muốn chấp nhận anh.
"Em phải về nhà đây, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi". Hoài Nguyệt xoay người đi về phía nhà mình.
"Hoài Nguyệt", anh nhớ ra một chuyện cực kì quan trọng, vội vàng gọi giật cô lại nhưng rồi lại vô cùng do dự, một hồi lâu mới nhẹ giọng hỏi: "Em, có phải cũng giống Tiểu Dã?" Anh hơi đỏ mặt, "Hôm đó, anh không..." Anh biết không nên hỏi cô như vậy nhưng lại thật sự lo lắng.
Hoài Nguyệt lập tức đỏ mặt, không, cô cảm thấy từ đầu đến chân mình đều đỏ rực lên rồi. Hai người mặt đối mặt nói chuyện về buổi tối hôm đó như vậy làm cô không thể không cảm thấy cực kì xấu hổ vì hành vi phóng đãng của mình hôm đó một lần nữa. "Không đâu", cô vội vàng đáp rồi chạy về nhà mình như bỏ trốn.
Cơ Quân Đào đứng đằng sau nhìn cô vội vội vàng vàng lấy chìa khóa ra mở cửa rồi không quay đầu lại sập cửa rầm một tiếng thật to. Tại sao lại hoảng sợ như một cô bé chưa biết đến chuyện đời như vậy, anh cười khổ rồi đi tới giúp cô nhẹ nhàng đóng cửa vườn hoa lại.
Đêm đó Hoài Nguyệt cũng ngủ không ngon, trong đầu vẫn vang vọng mãi những điều Cơ Quân Dã kể về Cơ Quân Đào.
Cô đã li hôn hơn một năm, mặc dù các đồng nghiệp, bạn bè và cả lãnh đạo bên cạnh đều rất không tồi với cô, cũng có khối người thích cô, ái mộ cô, muốn đẩy quan hệ với cô lên thêm một bước, nhưng không hề có một người đàn ông nào bày tỏ tỉnh cảm non nớt với cô như Cơ Quân Đào. Anh ấy đau buồn vì cô, anh ấy vui vẻ vì cô. Cô nhớ tới cái cổ tay quấn băng gạc của anh, mặc dù anh ấy không chịu thừa nhận nhưng rõ ràng Tiểu Dã cũng ám chỉ đó là vì cô. Còn cả cái đêm đó, bàn tay


The Soda Pop