The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thác Phi Phụ Tình

Thác Phi Phụ Tình

Tác giả: Nguyệt Xuất Vân

Ngày cập nhật: 03:58 22/12/2015

Lượt xem: 1343281

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/3281 lượt.

n đá ngay tay hắn.
Bách Lý Hàn ão não rút tay về, hỏi: “Tốt a, còn chưa có đi ra, đã lớn gan khiêu khích phụ hoàng. Sương, đây đâu là đứa bé?”
Lưu Sương cười nói: “Đó chính là thai vị bất chánh, hắn chắc phải là một nam oa.”
Gần đây, nàng thường cảm thấy bào thai trong bụng cử động linh hoạt hơn, thật giống như hai tiểu tử đang đánh nhau, bất quá, nàng có thể cảm nhận rõ ràng, tiểu tử thai vị bất chánh kia động càng sinh động hơn, ắt phải là một đào khí tiểu nam oa.
Bách Lý Hàn vuốt bụng Lưu Sương, hí mắt cười nói: “Chờ ngươi đi ra ngoài, phụ hoàng sẽ thu thập ngươi.”
Hắn ngước mắt thấy bộ dáng yên nhiên cười nhẹ của Lưu Sương, bởi vừa rồi hắn hôn, sắc mặt nàng ửng đỏ, tựa như thoa một tầng son, làm cho nàng nhìn qua càng thêm xinh đẹp động lòng người. Cái miệng nhỏ nhắn cũng đỏ bừng kiều diễm, Bách Lý Hàn không khỏi tâm thần xôn xao, cúi người xuống, tiếp tục công việc vừa rồi.
Nhưng mà, còn chưa kịp đụng môi nàng, Lưu Sương đã đột nhiên che miệng, vội vàng nói: “Mau tránh ra!” Dứt lời, vỗ về bộ ngực, rồi nôn một ngụm ra ngoài, phun ngay trên long bào màu vàng sáng của Bách Lý Hàn một ngụm nước chua.
Gần đây, Lưu Sương bắt đầu xuất hiện bệnh trạng nôn ọe, thỉnh thoảng lại nôn mửa.
Trong nháy mắt, Bách Lý Hàn lấy khăn lụa từ trong tay áo ra, trong tâm bực dọc, lau miệng cho Lưu Sương, rồi vuốt trán cười khổ, khẽ thở dài: “Lão Thiên...”
Hắn thề, không bao giờ, để cho Lưu Sương... sinh một lần nữa.
Phiên ngoại hạnh phúc: Hy Chiếu và Hà Úy
Đoạn Khinh Ngân châm cứu xoa bóp cho Lưu Sương hai tháng, tâm của Bách Lý Hàn cũng treo ngược hai tháng. Mặc dù hắn tự cho mình là một hoàng đế lòng dạ rộng rãi, nhưng mà, một khi liên quan đến Lưu Sương, hắn liền trở thành một phu quân lòng dạ hẹp hòi, hoàn toàn không có chí tôn cùng khí độ.
Mặc dù mỗi lần dùng kim châm cứu huyệt cùng xoa bóp, hắn cũng ở bên cạnh nhìn ngó học tập, mặc dù vẻ mặt Đoạn Khinh Ngân chuyên chú ngưng trọng, hồn nhiên coi Lưu Sương là bệnh nhân, không có một ti mơ màng, nhưng mà, hắn cũng đau khổ tận hai tháng rồi.
Hơn nữa khi hắn thấy bụng Lưu Sương càng lúc càng lớn, liền không nhịn được đau lòng. Nàng gầy yếu nhỏ nhắn mềm mại, lại phải mang một bụng to như thế, sao không cực khổ chứ, thế nhưng hắn cũng không chia sẻ được một chút với nàng. Nhìn bộ dạng cực khổ của nàng, hắn rất muốn bắt nàng nằm ở trên giường, không cho đi lại tùy ý, thế nhưng nàng cũng không chịu. Sợ đến khi sinh, không có khí lực, cố chấp mang bụng cao khổng lồ đến hoa viên tản bộ mỗi ngày.
Hắn chỉ biết dằng dặc than thở, mong mỏi hai tiểu tử kia sớm ngày chào đời.
Tựa hồ cảm nhận được lời cầu nguyện của Bách Lý Hàn, vào một đêm tháng sáu, hai tiểu tử ở trong bụng mẫu thân rốt cục chán ngán, muốn đi ra ngoài nhìn một chút thế giới xinh đẹp này.
Đêm, lạnh tựa như nước, một mảnh trăng rằm đeo ở chân trời, tản ra khói nhạt mà quang mang. Vãn Hương Ngọc tản ra mùi thơm ngọt ngào, đêm yên tĩnh cùng tốt đẹp.
Thế nhưng, trong lòng Bách Lý Hàn hỗn loạn tê dại một vùng.
Hắn đã tám lần bị Lưu Sương đuổi ra từ trong điện, lúc này đang tựa vào trước cửa điện Tê Phượng cung, hai chân hoàn toàn bủn rủn, tất cả khí lực cũng giống như bị tháo nước rồi. Trong lòng lại càng quặn đau, trước mắt chỉ thấy Lưu Sương mặt mày tái nhợt phun ra những lời ngoan tuyệt: “Cút ra ngoài cho ta, chàng ở trong này ta sẽ không sinh được!”
Hắn biết Lưu Sương không muốn hắn thấy bộ dạng thống khổ cực khổ của nàng, thế nhưng, nàng ở trong đó chịu tội, hắn có thể nào vô tư ở bên ngoài? Lòng hắn rối bời, không ngừng dạo bước qua lại ở trước cửa điện, cơ hồ muốn đem bậc thang trước cửa đạp toái.
Nghĩ đến bụng Lưu Sương cực lớn, hắn biết nhất định nàng sinh vô cùng cực khổ.
Nếu như, có thể cho hắn thay nàng gánh vác đau khổ thì tốt biết mấy. Hắn từng thề không để cho nàng chịu bất cứ thống khổ nào, thế nhưng, hắn lại không làm được. Mặc dù nói sinh con dưỡng cái là thiên chức của nữ nhân, thế nhưng hắn quyết định không bao giờ... làm cho nàng mang thai lần nữa.
“Hàn nhi, Sương thế nào? Sinh thuận lợi không?” Lão thái hậu được Bách Lý Hạo dìu đỡ cũng đến.
Nghĩ đến thấy được trọng tôn, lão thái hậu tự nhiên hưng phấn, nhưng cũng vô cùng lo lắng an nguy của Lưu Sương, không nhịn được tự mình đến đây.
Trong điện không nghe tiếng quát tháo của Lưu Sương, chỉ nghe được thanh âm của ma ma: “Nương nương, dùng sức a... dùng sức a...”
Đêm dài, đau khổ bên trong càng dài hơn, Bách Lý Hàn rốt cục không kìm nén được nữa, lại một lần nữa xông vào trong điện.
“Hàn nhi, không thể đi vào! Nam tử không thể đi vào... Không có cát tường.”
Bách Lý Hàn lúc này trong mắt trong lòng chỉ có Lưu Sương, nào nghe được tiếng quát tháo của Thái hậu, đẩy cửa điện ra, vọt vào trong.
Tiếng Thái hậu vô lực quát ở phía sau, Bách Lý Hàn đã vào điện.
Trong điện, nhiều cung nữ cùng các mụ mụ đã lần thứ 9 thấy Bách Lý Hàn xông vào, như cũ chạy tới cản hắn, bị hắn đẩy ra không chút lưu tình.
“Cút hết sang một bên!” Hắn lạnh lùng nói, mấy cung nữ cùng mụ mụ nghe