
Tác giả: Nguyệt Xuất Vân
Ngày cập nhật: 03:58 22/12/2015
Lượt xem: 1343260
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/3260 lượt.
Hoàng thượng lạnh giọng, sợ đến câm như hến, ngoan ngoãn nhường ra.
Bách Lý Hàn vội vàng đi tới trước giường, nhìn nữ nhân của hắn đang đau tới độ chết đi sống lại, lần này nàng không còn khí lực đuổi hắn, cơn đau kéo đến dữ dội hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt rũ đầy mồ hôi, lòng hắn đau như cắt, cầm nhẹ bàn tay lạnh như băng run giọng nói: “Sương, nếu đau như thế, nàng hãy cắn ta đi.”
Hắn đưa tay tới, Lưu Sương sợ hắn lo lắng, thế nên đem thống khổ yên lặng chịu đựng, ngay cả thét lên cũng dừng.
Lưu Sương nghe được lời của hắn, quay đầu nhìn về phía Bách Lý Hàn, trong một chớp mắt nhìn hắn, nàng không nhịn được sửng sốt.
Nam tử hăng hái kia, trên mặt lúc này cũng đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt của hắn so với nàng còn trắng hơn, cặp mắt sâu trong trẻo kia, lúc này có chút mông lung, như muốn chèn nén lệ quang. Hắn so với nàng còn khẩn trương hơn, tay nắm tay nàng khẽ run, trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi lạnh.
“Không cần gấp gáp, thiếp không có việc gì, con của chúng ta cũng sẽ không có chuyện, thiếp nhất định sẽ sinh hạ chúng bình an, chàng không nên lo lắng.” Lưu Sương ngước mắt, hướng về phía hắn mỉm cười yếu ớt.
Mặc dù đau, nhưng mà, đó chỉ là tạm thời, con của nàng đang cố gắng đi ra ngoài, nàng nhất định phải chịu đựng. Vì hắn, vì con của nàng.
Thời gian thâm tình nhìn nhau trôi đi, đau đớn cùng lo lắng trôi đi, mặt trời xông phá đêm u ám, dâng lên từ sau tầng mây, hai đứa bé rốt cục quyết định không hành hạ phụ hoàng cùng mẫu hậu của chúng nữa, đã bình an giáng sinh.
Một nam oa một nữ oa, xinh đẹp khả ái như nhau.
Cung nữ cùng ma ma cao hứng nói hỉ, chúc mừng tiểu hoàng tử cùng tiểu công chúa giáng sinh.
Giờ khắc này, thần kinh căng thẳng của Bách Lý Hàn rốt cục dãn xuống, hắn nhắm mắt lại, thở ra một hơi dài, cảm giác được tâm ở cổ họng cuối cùng rơi xuống lồng ngực. Chẳng quan tâm xem hai tiểu tử kia, chỉ lo đỡ thân thể gầy yếu của Lưu Sương, ôm nàng thật chặt, đút chút nước ấm áp cho nàng.
“Hàn, chàng đặt tên cho hài tử đi!” Lưu Sương nhẹ giọng nói.
Bách Lý Hàn nhìn qua cửa sổ thấy mặt trời mới mọc rực rỡ quang mang, các ánh sắc bình minh lưu chảy tràn ngập đầy trời, nói: “Gọi là Hy Chiếu và Hà Úy, thấy thế nào?”
Bách Lý Hy Chiếu! Bách Lý Hà Úy!
Lưu Sương khẽ gật đầu một cái, đây là tên mỹ lệ, tên hạnh phúc.
Hà Úy nằm trong khủy tay của Bách Lý Hàn, lớn tiếng kêu khóc. Mà Hy Chiếu lại nằm yên trên ngực Lưu Sương, điềm điềm tiến vào mộng hương.
Bách Lý Hàn không nhịn được khiêu mi nói: “Sương, nàng đoán, đứa nào là tiểu tử thai vị bất chánh động lợi hại?”
Lưu Sương nhìn Hà Úy không ngừng khóc rống trong ngực Bách Lý Hàn, nói: “Nguyên tưởng rằng Hy Chiếu tương đối sinh động, hôm nay xem ra, chẳng lẽ là Hà Úy?”
Bách Lý Hàn đồng cảm gật đầu, vẫn cho là nam oa tương đối sinh động, xem ra, hình như là sai lầm rồi nha. (Hà Uý là bé gái )
“Hàn, không phải chàng nói khi tiểu tử thai vị bất chánh kia chào đời, chàng sẽ đánh cái mông bé sao? Làm sao không đánh?” Lưu Sương cười nhẹ nói.
Bách Lý Hàn nhìn bé con khuôn mặt nhỏ nhắn phấn trắng nõn nà, không nhịn được hôn một cái nói: “Ta làm sao đánh được đây?”
Lưu Sương nhìn vẻ mặt có chút trẻ con của Bách Lý Hàn, trong lòng hiện lên một mảnh ấm áp.
Bách Lý Hàn ôm hai con trong ngực, rồi ôm Lưu Sương (tay đâu mà ôm nữa), nói: “Sương, ta sẽ vĩnh viễn yêu chiều nàng cùng hài tử, vĩnh viễn không xa rời nhau!”
Lưu Sương tựa vào ngực Bách Lý Hàn mỉm cười.
Hạnh phúc giờ mới bắt đầu...
Phiên ngoại hạnh phúc: Hoàng hậu là quan trọng nhất (Thượng)
Một trận gió mát thổi đến làm lòng người thêm say mê cuộc sống.
Sương mù tràn ngập, nhuộm mỏng mặt sông, mặc dù thâm cung vắng vẻ, cung vũ nặng nề, nhưng vẫn không cản được gió xuân thổi lất phất. Trong hoàng cung, hoa xuân đua nhau nở rộ, rực rỡ khoe sắc, hương hoa làm say lòng người.
Trời vào hoàng hôn, mây trắng ở phía chân trời từ trắng nõn chuyển qua sáng ngọc, ráng màu sáng lạn đầy trời.
Bách Lý Hàn vội vã rời ngự thư phòng, chẳng biết trong lòng tại sao có chút bất an, mắt phải nháy liên hồi.
“Ta mặc kệ, chính ngươi làm hư con diều của ta, mau đền cho ta!” Hà Úy chống tay vào eo, bộ dạng cậy mạnh bá đạo.
“Hôm nay ta không muốn bồi thường, rõ ràng là lỗi của ngươi. Ta còn muốn người đền Lão Ưng cho ta đây.” Hy Chiếu nhướng nhướng mày, thản nhiên nói.
“Tốt! Là ngươi như thế, đừng trách ta không khách khí.” Hà Úy dứt lời, nắm tay lại, xông về phía Hy Chiếu.
“Tiểu công chúa, không thể a.” Thị nữ cùng thái giám phía sau luôn miệng sợ hãi kêu lên, nhưng không một ai dám ngăn cản.
Bọn họ cũng không dám chọc giận tiểu công chúa này, nếu không may chọc giận nàng, là rước khổ dài dài.
Nghĩ lại, tiểu công chúa và tiểu hoàng tử cùng được sinh ra từ một long phượng thai, thế nhưng tính tình lại khác nhau một trời một vực.
Tiểu công chúa điêu ngoa hoạt bát, tiểu hoàng tử ôn văn trầm tĩnh. Tiểu hoàng tử luôn nhường cho tiểu công chúa, hôm nay không biết chuyệ