Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thần Thoại Ma Vương

Thần Thoại Ma Vương

Tác giả: Bồng Vũ

Ngày cập nhật: 03:57 22/12/2015

Lượt xem: 134705

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/705 lượt.

hể lại sắp xuất hiện rồi, anh không hy vọng em một mình ở chung cùng hắn.” Đầu của anh bắt đầu đau từng cơn, thân thể cũng dần dần run rẩy.
“Em không đi, anh nói anh muốn em, vậy thì đừng biến mất nữa!” Cô dễ dàng nắm được lời quát vội của anh.
“Không được, anh còn không thể……” Anh vội vàng đẩy cô ra, hai tay che mặt gầm nhẹ.
“Anh có thể! Hãy nghe em nói, ‘Saint Angel’ chưa từng tạo ra Ma Vương nào, nó chỉ khiến tính cách anh hỗn loạn, ngẫm lại trước kia, anh là tự kiềm chế như thế nào, bao dung như thế nào, điều chỉnh như thế nào, chỉ có anh mới có năng lực biến bản thân anh trở lại!” Cô kề sát anh, chỉ hy vọng có thể đánh thức anh.
Bỗng nhiên, anh dùng lực ôm thắt lưng cô, ngẩng đầu, phát ra cười lạnh lặng lẽ.
“Ha ha…… Vô dụng, hắn và em giống nhau, đối với mặt hắc ám của bản thân cũng tương đương căm ghét ngang nhau, cho nên, hắn mới không thể thắng nổi tôi……” Vẻ mặt Đằng Tế thay đổi, anh lại biến thành “Ma Vương”.
Cô nhìn anh, không hề có loại cảm giác bài xích nữa, ngược lại, nàng chỉ cảm thấy đau lòng.
Anh và cô giống nhau, bị chính nội tâm mình vây hãm……
Vươn tay, cô khẽ vỗ về mặt hắn, dịu dàng nói: “Đừng nữa nói cái gì thắng thua nữa, cũng đừng chống lại chính mình, Đằng Tế, cho dù tốt hay xấu, anh vẫn chính là anh mà……”
“Cái gì?” Ma Vương biến sắc.
“Anh chính là Kỳ Lân Vương Đằng Tế!” Cô thấp giọng kêu.
“Không cho phép em nói như vậy, tôi không phải là tên tiểu quỷ luôn giả vờ là người tốt kia!” Hắn dùng lực bóp vai cô, rống to điên cuồng.
“Trong lòng mỗi người đều có ma, anh chỉ cần tiếp nhận nó, sẽ không bị nó khống chế.” Cô nhịn đau đớn trên vai xuống, tiếp tục nói.
“Câm mồm! Không cho phép em nói tiếp nữa!” Anh đầu đau muốn nứt ra, lại bị lời của cô giẫm đến chỗ đau, bỗng nhiên cúi đầu mãnh liệt hôn cô, không chút thương tiếc, tràn ngập điên cuồng tàn sát bừa bãi môi cô, đoạt lấy hít thở của cô……
Cô nhắm mắt lại, nhận tức giận của anh, không có chống cự, tùy ý anh phát tiết nỗi buồn cùng cảm xúc mâu thuẫn nội tâm anh.
Cho dù tốt hay xấu, anh vẫn chính là anh…..
Đây đúng là lời mà Đằng Tế luôn muốn nghe thấy!
Trách nhiệm cùng áp lực của Kỳ Lân Vương luôn như bóng với hình theo anh, anh từ nhỏ đã được yêu cầu trở thành một người mạnh mẽ, một người kế tục có thể gánh vác Tường Hòa Hội Quán, cho nên anh tiếp thu đủ loại huấn luyện nghiêm khắc nhất, học tập dưới hoàn cảnh tồi tệ nhất, đối mặt đủ loại tình huống, dần dà, anh trở nên thông minh lại thiện biến, xử sự khéo đưa đẩy lại chỉ tin tưởng chính mình, chạy tại ranh giới thiện ác, tốt, có thể tốt đến nỗi làm cho người ta rơi lệ, xấu, có thể xấu đến tận xương, biến hóa hai cực của bản thân tuy rằng vẫn được anh khống chế rất tốt, nhưng ở sâu trong lòng, anh vẫn hy vọng có người có thể thừa nhận chỗ thiếu hụt của anh, hy vọng có người, cho dù tốt xấu đều có thể tiếp nhận anh, dù mạnh yếu, cũng bằng lòng bao dung anh……
Nhưng Bất Hoặc lại vạch trần tâm tư mơ hồ của anh, nếu ngay cả anh cũng không thể tiếp nhận cái tồi tệ nhất của mình, một mặt yếu ớt nhất, sự chấp nhận của nhiều người nữa cũng vô dụng!
Bất Hoặc không sợ anh phẫn nộ điên cuồng, vươn tay ôm lấy tấm lưng rộng của anh, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ bất lực lại nóng giận.
Sự dịu dàng của cô bất ngờ làm dịu đi cảm xúc sóng lớn của anh, đột nhiên, đầu anh không đau nữa, sự rách toạc cùng nỗi đau như kim châm kia mỗi khi bóng tối đánh úp đến, dường như đã được thứ nào đó hút hết rồi, anh nghe thấy nhịp đập hai trái tim dần dần biến thành một, suy nghĩ của anh đột nhiên trở nên rõ ràng vô cùng, rõ ràng đến có thể cảm nhận sự xôn xao cùng nhảy nhót của từng tế bào trong cơ thể……
Bất Hoặc, đã tháo khúc mắc nhiều năm qua của anh, đã tháo bỏ mê muội của anh!






Anh không nhất định phải là một người mạnh mẽ, anh có thể bất an, có thể nghi hoặc, có thể sợ hãi, có thể hoảng hốt, bởi vì Kỳ Lân Vương cũng chỉ là con người, một con người bình thường……
Theo tâm tư sáng trong của anh, nụ hôn điên cuồng gió giật của anh với Bất Hoặc thoáng ngừng, hóa thành hút mút say lòng người. Bất Hoặc kinh ngạc mở to mắt, cặp mắt đen gần trong gang tấc kia của anh nên thâm thúy mê ly, giống như hai hồ nước xanh sâu không thấy đáy, mê hoặc lòng người rơi vào……
“Đằng Tế?” Giống anh, lại không giống anh, anh trước mắt dường như đang trường thành trong nháy mắt, dung hợp tính chất đặc biệt của Đằng Tế cùng Ma Vương, lại có mị lực thành thục.
Anh không mở miệng, chỉ dùng ánh mắt như lửa nhìn thẳng cô, dùng loại ánh mắt muốn ốt trôi cô mà nhìn.
Cô bị anh nhìn đến mặt đỏ tim đập, buông tay ra, có chút xấH hổ quay đầu đi, nhưng anh lập tức vươn tay mang mặt cô về trước mặt anh, nâng cao cằm cô, lấy nụ hôn cực khiêu khích vỗ về chơi đùa đôi môi cô, hơn nữa ôm nàng dời 3ề phía giường lớn.
Một trận tâm đãng thần trì, anh cúi đầu xuống uống lúm đồng tiền của cô, còn chưa nếm, cũng đã say rồi.
Cô không bối rối nữa, thở dài một tiếng, giơ cao hai tay ôm lấy cổ