
Tác giả: Bồng Vũ
Ngày cập nhật: 03:57 22/12/2015
Lượt xem: 134708
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/708 lượt.
cuối cùng của cô, mặt cô tái xanh, tức giận quát: “Đừng nói nữa!”
Đối với loài người lạnh băng tuyệt vọng, Thiên Thần chẳng khác nào là khúc gỗ trôi cuối cùng của cô, cứ cho biết tất cả đều là quỷ kế của ông ta , nhưng những năm chung xuống, vẫn sinh ra tình cảm tinh tế.
Từ nhỏ không cha không mẹ, khát vọng đích thực của cô là có được tình thân, Thiên Thần tuy rằng không chuyện ác nào không làm, nhưng ông ta chung quy đã cho cô một không gian ảo tưởng, còn có một phần dựa dẫm.
“Nghĩ kỹ đi, ông ta là kẻ địch của em! Không phải người thân!” Quyến luyến của cô đối với Thiên Thần không hiểu sao đã chọc giận anh.
“Em biết, anh đừng nói nữa!” Cô tức giận hô to.
“Biết thì đừng lưu lại nữa, biết thì hãy thoát khỏi hết thảy mọi thứ này đi!” Anh cả giận nói.
“Em trừ nơi này còn có thể đi đâu? Thế giới này còn có chỗ cho em dung thân sao? Ai còn có thể đón nhận em?” Cô đau đớn kêu lên.
“Anh.” Anh tha thiết nói.
Cô ngây dại, nhìn thẳng anh.
“Anh muốn em, hơn nữa chỉ muốn em thôi.” Anh vươn tay tới cô.
“Anh……” Cô nín thở, hơi nóng tràn bờ mắt.
“Dứt bỏ quá khứ, đến bên anh.” Ánh mắt anh nóng bỏng xúi giục.
Bảy năm nay, cô dựa vào khúc gỗ trôi Thiên Thần phiêu bạt trong biển cả lạnh băng vô biên vô hạn, mà giờ phút này, bàn tay mạnh mẽ của Đằng Tế kia như chiến thuyền vững chãi, chờ cô lên……
Cô dường như muốn vươn tay bắt lấy anh, chỉ là, lý trí vẫn ngăn trở cô, bởi vì, nhiều năm như vậy, cô có lẽ đã biến thành cá rồi, mà cá trong biển một khi lên bờ, chỉ có một đường chết mà thôi……
“Chuyện…… không hề dễ dàng như anh tưởng tượng vậy đâu…..” Cô lùi bước về sau.
Anh bước dài tiến lên, một tay kéo cô vào lòng, ôm chặt cô. “Chuyện cực kỳ đơn giản, em không tới, vậy thì để anh chủ động, kết quả vẫn giống nhau.”
“Anh không hiểu……” Cô muốn giãy khỏi anh.
“Anh hiểu, vây khốn em không phải Thiên Thần, là chính bản thân em, chắn ghét vứt bỏ của em với chính mình, biến em trở nên tuyệt tình, chỉ cần em buông tha chính mình, hết thảy đều sẽ thay đổi.” Anh chọc vỡ vết thương đau nhất trong lòng cô.
Hơi nóng tràn đầy ở hốc mắt rốt cục đã hóa thành nước mắt, chảy xuống gò má cô.
Cô cho rằng chỉ cần đóng băng trái tim, thương tổn trong lòng sẽ không đau nữa, nhưng, sau khi băng tan cô mới hiểu được, làm như không thấy cũng không thể khiến thương tổn biến mất, trừ phi khoét vết sẹo ra, làm cho mủ chảy ra, mới có thể hoàn toàn khỏi hẳn.
Chỉ là, quá trình này còn đau hơn so với lúc trước bị thương….
Anh ôm cô, để mặc cô thỏa thuê rơi lệ trong lòng anh, để nước mắt tẩy sạch nỗi hận của cô, nỗi đau của cô, nỗi oan của cô.
Mãi sau một lúc lâu, cô khóc sụt sùi dần dần bình ổn, anh mới nâng mặt cô lên, dịu dàng hôn tới nước mắt của cô, trái tim từ trước tới nay luôn kiên cường cứng rắn như bàn thạch lần đầu tiên đau lòng vì một người phụ nữ như thế, yêu sâu sắc một người phụ nữ.
Từ nhỏ, trong sinh mệnh của anh cũng chỉ có Tường Hòa Hội Quán, đi theo các sư phụ lăn lộn hai phái hắc bạch, kết bạn với đủ loại người, anh vì hiểu rõ hiện thực mà chưa bao giờ thể hiện thật lòng, vì nhìn thấu nhân tính mà chưa bao giờ một lòng hướng về ai, duy chỉ có cô, giống một khối đá quý tản ra ánh sáng lạnh lẽo đi vào tầm nhìn của anh, khiêu khích anh, thăm dò anh, kích thích tò mò của anh.
Cô là người phụ nữ ông trời tạo ra vì anh, cho dù cô có muốn hay không, anh tuyệt đối không dễ dàng buông tay.
Nụ hôn cuối cùng rơi trên môi cô, anh thăm dò đầu lưỡi, hút lấy chất lỏng ngọt ngào mềm mại trơn bóng trong miệng cô. Mà cô trong cánh tay anh, hưởng thụ sự ấm áp cùng yên tĩnh tạm thời, mở rộng trái tim, nhu thuận đáp lại anh……
Nhưng, vốn dĩ lướt qua lại dần dần thay đổi, theo nụ hôn cuồng dã kịch liệt, bất tri bất giác đòi hỏi của anh cũng càng lúc càng đói khát, càng lúc càng khó có thể tự kềm chế.
Loại dục vọng gần như độc chiếm làm cho Bất Hoặc kinh hoảng, cô đang không biết nên như thế nào cho phải, anh đột nhiên buông cô ra, hơi thở trầm đục không ổn nói: “Xin lỗi, anh có chút không khống chế được mình…..”
“Đằng Tế……” Cô khẽ thở dốc, nhìn ra được anh đang cố gắng áp chế dục hỏa của anh.
“Có lẽ là bị ảnh hưởng của tên Ma Vương kia, anh thậm chí có chút hoài nghi hắn chính là bản thân anh……” Anh vặn vẹo khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt có chút mê loạn.
Lời nói của anh khiến trong đầu cô chợt lóe ánh chớp.
Ma Vương là một Đằng Tế khác……
Nàng đột nhiên nhớ tới ở lần đầu liếc anh một cái, cô đã nhìn thấy nhiều loại tính cách trên người anh, xung đột lẫn nhau, lại tự mình phối hợp thoả đáng, hoặc là, “Saint Angel” cũng không khiến cho nhân cách của Đằng Tế tách rời, Ma Vương chỉ là một phần trong nhân cách anh, những ý xấu kia, dục vọng độc chiếm, nham hiểm, giả dối…… một phần tính cách ác độc.
Cho nên, hắn mới nhớ rõ tất cả ký ức thuộc về Đằng Tế, hiểu được tất cả cảm nhận của Đằng Tế, nói cách khác, Ma Vương không phải “Saint Angel” tạo ra, hắn rất có thể chỉ là một mặt trôi nổi trong tiềm thức của Đằng Tế, hắn căn bản chính là bản thân Đằng Tế!
“Đi mau, tên kia rất có t