XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tháng Ngày Ước Hẹn

Tháng Ngày Ước Hẹn

Tác giả: Tân Di Ổ

Ngày cập nhật: 02:46 22/12/2015

Lượt xem: 1342256

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2256 lượt.

n lúc này thì Phong Lan hoàn toàn tỉnh rượu, cô ý thức được mình đã gặp phải bọn cướp giật, bản năng khiến cô cố sống cố chết túm chặt lấy quai túi xách, tên cướp cũng nhất quyết không buông tay, Phong Lan sợ hãi hoảng loạn, hai bên bắt đầu giằng co kịch liệt.
Bỗng nhiên có một tiếng động lớn vang lên, hai bên đang vật lộn đều giật mình sợ hãi, Phong Lan vừa buông long tay, tên cướp liền không bỏ lỡ cơ hội, giật lấy cái túi rồi bỏ chạy.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Phong Lan không kịp mở miệng kêu cứu. Cô thất thần ngồi xuống vệ đường nhìn về phía có tiếng động, chiếc thùng rác hình trụ bị đổ ở lề đường, một bóng người cao cao dưới ánh đèn có dáng hình khá quen thuộc. Anh ta từng bước tiến lại gần, không phải Đinh Tiểu Dã thì còn ai vào đây.
Đến khi Đinh Tiểu Dã đỡ cô đứng dậy, cô vẫn chưa hoàn hồn. Không chỉ vì cô vừa trả qua một cơn sợ hãi, mà còn vì tri giác đang nhắc nhở cô có gì đó không đúng ở đây. Lúc cô bưng mặt chạy ra khỏi nhà hàng, Đinh Tiểu Dã hẳn đã đi theo cô. Sau khi sự việc phát sinh, với khoảng cách như vậy, anh ta hoàn toàn có thể chạy lại giải vây khi cô giằng co với tên cướp nhưng tất cả những gì anh ta làm chỉ là đá dổ một cái thùng rác!
“Cậu, cậu…”
Phong Lan vẫn chưa hết sốc vì sợ, chỉ vào mặt anh, nói không ra lời.
“Tôi thì làm sao? Đêm hôm khuya khoắt con giá con đứa một mình đi lang thang trên đường, lại còn ăn mặc như thế này, không gặp cướp mới là lạ.”
“Sao cậu lại làm như vậy? Tại sao cậu dám?”
Cô định làm cho ra nhẽ với anh nhưng lại bị anh lòi xềnh xệch đi thẳng.
“Vẫn còn đi được, chắc chắn không bị chấn thương hay gãy cương gì đâu.” Đinh Tiểu Dã nói.
Nhưng Phong Lan muốn thổ ra máu!
Cô quá hoảng sợ nhưng nhất thời không thể bộc lộ ra được. Đêm nay đã xảy ra bao nhiêu việc vượt qua kinh nghiệm sống cũng như phạm vị nhận thức của cô. Có lẽ não không hoạt động nổi nữa nên cô mới ngây ngô nói một câu: “Cậu biết trong túi tôi có những gì không? Cậu biết cái túi đó giá bao nhiêu tiền không?”
“Tôi không biết.” Đinh Tiểu Dã lại đẩy cô đi về phía đường lớn. “Tôi chỉ biết chị là người không có não. Người chết rồi thì cái túi còn đáng giá nữa không? Phải rồi, hắn chắc cũng không giết chị đâu, dù gì chị cũng là con gái mà.” Anh chẳng cần nhiều lời, ai cũng đều biết anh định nói đến điều gì, lại còn nhìn trân trân vào một bộ phận trên người cô nữa. Phong Lan bất giác lấy tay che trước ngực, chặn tia nhìn không lấy gì làm tử tế của anh lại.
“Tôi phải báo công an!” Cô như người sắp chết đuối vớ được cọc.
“Nếu như muốn đi báo thfi chị tự đi. Chị có biết mỗi ngày xảy ra bao nhiêu vụ như thế này không? Hôm nay chị còn gặp may đấy. Việc sau này đừng có kéo tôi vào, tôi không nhìn thấy gì cả đâu.”
“Cái gì!” Phong Lan nói chưa dứt lời, Đinh Tiểu Dã đã chặn một chiếc taxi lại, không phân bua nhiều lời đẩy cô vào trong xe, đồng thời ấn vào tay cô vài tờ mười đồng.
“Tôi chỉ còn từng này thôi, cho chị vay đấy. Nếu không đủ thì chị đi bộ về, dù sao cũng chẳng còn lo bị giật túi nữa.”
Phong Lan há hốc miệng, cô cũng thuộc loại người mồm miệng nhanh nhảu, nói năng lưu loat, nhưng không hiểu tại sao đêm nay lại biến thành một con ngốc. Trơ mắt nhìn anh đóng mạnh cửa xe từ bên ngoài, tay chân cô vẫn ngây đơ không nhúc nhích.
Đing Tiểu Dã nhìn bộ dạng cô như vậy, thái độc cuối cùng cũng bớt cộc cằn. Anh than khẽ một tiếng, cúi người nói qua cửa sổ xe đang kéo xuống một nửa.
“Thôi được rồi, màu xanh lam rất hợp với chị.”






Thua Người, Không Có Nghĩa Là Thua Cả Cuộc Đời.
Sáng sớm khi vừa tỉnh giấc, Phong Lan đã gọi ngay cho Tăng Phi, Tăng Phi lập tức qua đón rồi đưa cô đến đồn công an khu vực để trình báo sự việc, sau đó lại đưa cô về nhà hàng.
Tăng Phi xuất thân từ gia đình làm trong ngành Công an, từng là một cảnh sát hình sự rất xuất sắc, nhưng mấy năm trước đã thôi việc công chức, tuy nhiên vẫn quen biết và giữ liên lạc với nhiều nhân vật trong các đơn vị ngành Công an. Bản năng nghề nghiệp mà Tăng Phi từng kinh qua khiến anh cảm thấy việc Phong Lan nửa đêm nửa hôm một thân một mình chạy trên đường vắng dẫn đến việc bị cướp quả là khó cắt nghĩa.
“Sau này nếu buổi tối mà không lái xe về được thì hoặc là gọi điện nhờ bạn bè, hoặc là gọi cho hãng taxi. Lần này người không bị làm sao là coi như may mắn lắm rồi.” Tăng Phi đi theo Phong Lan vào sảnh nhà hàng. “Em có chắc chắn lúc đó không có ai chứng kiến sự việc không?”
Câu hỏi này trong lúc lấy lời khai anh đã hỏi một lần. Phong Lan vừa bước vào nhà hàng liền thấy Đinh Tiểu Dã đã chính thức bắt đầu làm việc, cô mím môi rồi đáp: “Không có. Nếu mà có ai thì tên cướp đó đã không dám ra tay rồi, trừ phi người chứng kiến là tên vô lại, nhìn thấy người ta sắp chết mà không cứu.”
Phong Lan khó chịu ngẩng đầu nhìn anh. Lúc này anh đã thay sang bộ đồng phục nhân viện cảu nhà hàng, trông rất vừa vặn và phù hợp. Phong Lan cảm thấy hài lòng với con mắt lựa chọn của mình – ý cô là bộ đồng phục. Nhưng vấn đề là, thái độ của