Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tháng Tư Và Tháng Năm

Tháng Tư Và Tháng Năm

Tác giả: Xuân Thập Tam Thiếu

Ngày cập nhật: 02:50 22/12/2015

Lượt xem: 1341621

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1621 lượt.

m, cô cầm quyển sổ đi vào phòng họp, vừa ngẩng đầu thì thấy Viên Tổ Vân một mình hí hoáy với máy chiếu, tay áo sơ mi trắng tùy tiện xắn lên tới khuỷu tay, trông hơi lôi thôi, nhưng cũng rất… đúng với phong cách của anh. Cô chỉ có thể dùng câu này để hình dung về anh, còn một từ khác đã bị cô dùng sức vứt ra sau đầu.
“Không ngờ,” khuôn mặt anh ở phía sau laptop, không nhìn thấy biểu tình trên mặt, “Người đến sớm, cũng chỉ có hai chúng ta.”
Thế Vân mấp máy môi, tìm một chỗ ít bị chú ý nhất ngồi xuống, cô chính là “tai mắt” khi sếp không ở đây, tốt nhất đừng gây ra sự chú ý.
Có lẽ vì cô không trả lời, anh ló đầu từ phía sau máy tính nhìn cô.
Thế Vân nhìn anh một cái, không được tự nhiên mà kéo cổ áo, cổ áo sơmi này dễ thấy như vậy ư, ngay cả Viên Tổ Vân cũng chú ý tới.
Khuôn mặt anh lại lùi ra sau máy tính, âm thanh hơi buồn bực: “Ngày đó cô về một mình không có việc gì chứ.”
“Không sao.” Cô mở sổ ra, lật sang một tờ giấy trắng, viết lên ngày hôm nay.
“Có đôi khi,” anh dừng một chút, “Con gái không cần phải biểu hiện kiên cường đến vậy thì tốt hơn…”
Cô nghi hoặc nhìn khuôn mặt anh che khuất bởi máy tính, không rõ vì sao anh đột nhiên nói như vậy.
“Bởi vì…” Anh không nói tiếp, nguyên nhân là do chị thư ký có thai của anh đang bê hai chồng tư liệu đi vào.
Anh đứng dậy đón lấy tư liệu từ trong tay chị thư ký rồi đặt lên bàn, có chút oán trách nói: “Không phải đã nói với chị đừng mang những vật nặng sao.”
Trong nháy mắt Thế Vân kinh ngạc nhìn bọn họ, đây là Viên Tổ Vân mà cô quen biết đó sao? Một Viên Tổ Vân biết quan tâm đến người khác?
Chị thư ký bụng to nâng mắt kính trên mũi: “Ai bảo cậu bình thường ở trong công ty nổi tiếng hung dữ, không ai chịu thế chỗ của tôi, bằng không tôi đã nghỉ sớm rồi, phải biết rằng tôi đã ba mươi lăm tuổi, lần trước kiểm tra bác sĩ nói huyết áp của tôi lại tăng cao.”
“Đó là bởi vì chị ăn nhiều lại không vận động chứ sao…” Viên Tổ Vân chun mũi.
“Ơ, thằng nhóc thối tha này, còn dám tranh luận.”
Thế Vân bất giác sờ sau gáy, không biết hai người trước mắt ai dữ hơn ai.
Chị thư ký chầm chậm xoay người, hình như mới thình lình phát hiện một người như Viên Thế Vân đang ngồi, vẻ mặt hùng hổ ban đầu lập tức đổi thành khuôn mặt tươi cười thân thiết: “Cô là?”
“Thư ký mới của phó giám đốc.” Viên Tổ Vân giải thích, rồi chỉ người phụ nữ có thai nói với Thế Vân, “Shelly.”
Thế Vân cười trừ, nhưng chắc hẳn có chút gượng gạo, bởi vì Shelly đang quan sát cô từ trên xuống dưới một cách tường tận.
Các đồng nghiệp thoáng cái nối đuôi nhau vào, cô nhìn đồng hồ trên tường, mười giờ, Viên Tổ Vân và Shelly bận rộn phân phát tư liệu, sau đó cuộc họp bắt đầu. Viên Tổ Vân đứng trước màn ảnh máy chiếu liên tục nói về tình hình tiêu thụ và tồn kho gần đây, cô chẳng nghe vào câu nào, tư liệu trong tay đã có bản tiếng Anh, cho nên cô giống như một người dư thừa, tha hồ mà lười biếng.
Vừa rồi anh nói gì nhỉ? Con gái không cần phải biểu hiện kiên cường đến vậy thì tốt hơn, bởi vì…
Bởi vì sao?
Tiếng động xung quanh trở nên khi có khi không, suy nghĩ của cô đã bay đến thật lâu trước kia.
Đó là một buổi chiều mùa hè oi bức trong lớp, thầy giáo ở trên bục giảng rốt cuộc đang giảng cái gì cô hoàn toàn không có ấn tượng, bởi vì cô đang ngủ, mí mắt nặng nề làm sao cũng không căng lên nổi.
Bỗng nhiên sau lưng có người chọt cô một cái, rất đau, vì thế cô lập tức tỉnh táo lại, vừa muốn nổi nóng thì nhìn thấy thầy giáo đang nhìn cô chằm chằm với vẻ nghi hoặc, cô vội vàng ngồi thẳng lưng, vẻ mặt tập trung tinh thần.
Thầy giáo tiếp tục giảng bài, Thế Vân lặng lẽ với tay ra sau lưng, xoa nhẹ chỗ bị đau. Cô cố ý vứt bút xuống đất, khom lưng nhặt lấy, nhân cơ hội quay đầu nhìn —— Viên Tổ Vân?
Mặt anh không chút thay đổi nhìn lên bục giảng, hai tay buông thõng hai bên, vẻ mặt bình tĩnh.
Qua vài giây, hình như là cảm nhận được ánh mắt của cô, anh quay đầu nhìn cô, giống như đang hỏi vì sao cô ngây ngốc nhìn mình.
Trong nháy mắt, Thế Vân không thể khẳng định, người này chưa từng qua lại với cô sao lại chọt sau lưng cô chứ?
Thế là cô nhặt bút lên, yên lặng nhìn bục giảng, bắt đầu không tập trung —— tựa như giờ phút này, cô cúi đầu, nhìn chằm chằm quyển sổ.
Bỗng nhiên cô nhớ tới từng có người nói với cô thế này: sở trường của cậu chính là hay mất tập trung, bất cứ lúc nào hay chỗ nào, cho dù bên cạnh có người cầm dao chém với nhau, cậu cũng có thể không coi ai ra gì mà lơ đãng, điểm này thật sự khiến người ta rất khâm phục…
Cô không khỏi cười rộ lên, vừa ngẩng đầu lại đụng phải ánh mắt nghi hoặc của Viên Tổ Vân.
Cô vội vàng thu hồi nụ cười, giả vờ tập trung tinh thần nhìn tư liệu trong tay, giống như buổi chiều mùa hè oi bức kia ở trong lớp.
2.3
Sau hôm đua xe điên cuồng lần trước, Thế Vân vẫn chưa gặp lại Tử Mặc, cô không muốn đi tìm Tử Mặc mà chờ cô đến tìm mình. Nếu Tử Mặc đến đây, có lẽ chứng tỏ rằng không có việc gì đâu?
Nhưng Tử Mặc vẫn không tới, Thế Vân bỗng nhiên cảm thấy cô đơn, mình cô đi siêu thị mua chai rượu vang, chính


XtGem Forum catalog