
Tác giả: --> Tinh Hồng<!--
Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015
Lượt xem: 1341281
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1281 lượt.
vừa mở miệng lại nói ra những lời thế này, đúng là càng nói lại càng ngần ngại.
“Anh có thể nhận ra Cao tiên sinh đó đang theo đuổi em.”
“Vậy thì đã sao chứ?”
Khóe miệng của Trần Hướng Viễn lại nhoẻn lên. “Anh còn nghe nói em đã đi xem mặt.”
Vương Xán thở dài một tiếng: “Em...”
Trần Hướng Viễn ngắt ngang lời nói của Vương Xán: “Anh không hề có ý chỉ trích em, Xán Xán, anh không có quyền làm như vậy. Hiện nay em có rất nhiều lựa chọn, trước tình hình thế này, em vẫn còn bằng lòng suy nghĩ về mối quan hệ của chúng ta, anh thực sự không thể nào đòi hỏi nhiều hơn nữa.”
Vương Xán nhất thời tức giận, cô liền lên tiếng: “Không giấu gì anh, bây giờ em còn được một người bạn trai cũ đã chia tay hai năm trước đề nghị khôi phục lại quan hệ, cho nên lựa chọn của em hiện nay đích thực là rất nhiều, khiến em hoa mày chóng mặt, chả biết phải phản ứng thế nào. Cảm ơn anh đã thông cảm cho em, chấp nhận đứng lặng đó chờ đợi mà không đưa ra bất cứ yều cầu nào khác...”
Bỗng nhiên Vương Xán dừng lại, rõ ràng thấy nét mặt đau đớn của Trần Hướng Viễn và cũng cảm thấy được trái tim mình đang quặn thắt lại. Sau đó, anh im lặng một hồi, lại nói tiếp: “Em lên nhà đi, Xán Xán, tạm biệt.”
Chiếc xe của Trần Hướng Viễn quay đầu lại, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Tuyết lớn nhiều ngày, tuy rằng đã tạnh được mấy hôm nhưng tuyết tích tụ trên đường chưa tan hết, đến đêm khuya thời tiết lạnh giá, người đi lại bước qua tạo nên tiếng động vô cùng thê lương, quạnh quẽ.
Vương Xán đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy lạnh buốt xương cốt, một lúc lâu sau, cô mới lê bước lên lầu, đón nhận cô chính là ánh mắt đầy nghi vấn của mẹ. Cô đành tiếng: “Anh ấy không thích ăn đồ ngọt.”
“Con đừng có đánh trống lảng, không phải con nói đã chia tay với cậu ấy rồi sao? Tại sao cậu ấy còn tới đây tìm con?”
Vương Xán không khỏi ấp a ấp úng trước ánh mắt chăm chăm kiên định của bà Tiết Phượng Minh: “Cái đó... chúng con đang suy nghĩ lại mọi chuyện.”
Điều khiến Vương Xán bất ngờ chính là, bà Tiết Phượng Minh dường như rất vui trước quyết định này: “Vậy thì tốt quá còn gì, cậu ấy thực sự rất tốt, mẹ với bố con rất hài lòng với Tiểu Trần. Cậu ấy chắc chắn là rất yêu con, điều này mẹ có thể cảm nhận được. Tiểu Xán, con đừng có ghê gớm quá, lấy mỗi câu “tính cách không phù hợp” để từ chối người ta. Hai người ở bên nhau, ít nhiều gì cũng có sự khác biệt, va chạm, hôm khác mời cậu ấy tới nhà ăn cơm đi.”
“Chúng con vẫn còn suy nghĩ...” Vương Xán nhất thời cảm thấy khó nói, càng lúc càng nhỏ tiếng.
Câu trả lời này khiến bà Tiết Phượng Minh hài lòng. “Cái gì gọi là chưa nghĩ xong? Tiểu Xán, chuyện tình cảm không thể nào lấp lửng mập mờ vậy đâu, con không thể làm người ta lỡ dở được.”
“Con nào có làm ai lỡ dở? Mẹ, con đi ngủ đây, mẹ cũng nên nghỉ sớm đi.”
“Đợi một chút, Tiểu Xán, gần đây tính tình của con thật sự thất thường lắm, nói chuyện gì với con là tâm hồn con lại treo ngược cành cây, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Vương Xán phủ nhận theo bản năng: “\'Chẳng có chuyện gì cả, con thực sự mệt mỏi quá rồi.”
Cô không thể nào đối diện với ánh mắt đầy nghi hoặc của bà Tiết Phượng Minh nữa, đành phải vội vã chuồn vào phòng riêng.
Phong cảnh đẹp tựa như mơ
Một buổi chiều đầu năm mới, khi sắp được nghỉ phép, Vương Xán đang ngồi ngây người trước màn hình máy tính, Lí Tiến Hiên bước vào, gõ mạnh lên mặt bàn của cô: “Không có chuyện gì đấy chứ?”
Cô nhìn đồng nghiệp xung quanh bận rộn không ngừng, liền nói: “Còn có việc gì nữa chứ? Bây giờ cả tòa soạn này dường như chỉ có hai anh em mình là nhàn rỗi mà thôi.”
“Sang quán Lục Môn đi, anh đợi xe người bạn, ngồi nhờ về thăm quê, tiện thể mời em ly cà phê.”
Vương Xán chẳng còn tâm trạng nào để uống cà phê, nhưng biết Lí Tiến Hiên nhất định có chuyện gì đó không tiện nói trong phòng làm việc, nên đành chán nản gật đầu, sang quán Lục Môn cùng anh.
“Thực ra anh đã có ý này từ lâu rồi. Đãi ngộ của tòa soạn với anh cũng không tệ, có điều lại đi theo con đường thị dân, các bài báo có chiều sâu hơn thì vẫn còn bị hạn chế. Cho dù không có vụ việc thị phi lần này, anh cũng không nhìn thấy không gian phát triển mình cần, cứ ở lại đây, có lẽ sau cùng anh sẽ là một lão giang hồ già nua mà thôi.”
“Vậy anh có dự định xin việc ở đâu chưa?”
“Anh đã gửi hồ sơ đến một công ty truyền thông ở phía nam, cũng nhận được thông báo phỏng vấn, sau Tết, anh sẽ tới Quảng Châu.”
Vương Xán cảm thấy hơi hỗn loạn, cô biết rằng năng lực của Lí Tiến Hiên xuất chúng, cũng có chút danh tiếng trong giới phóng viên ở vùng này, nhưng đi tìm công việc ở giới truyền thông phía nam cạnh tranh vô cùng kịch liệt cũng chẳng phải chuyện gì dễ dàng.
Lúc này, mọi thứ xung quanh đột nhiên yên tĩnh hẳn lại, cô cũng mơ màng trong giây lát, mới nhận ra điệu nhạc êm đềm đang phát trong quán cà phê bị ngưng lại, thay vào đó là một bản nhạc sôi động, rộn ràng. Các vị khách ngồi trong Lục Môn đều ngạc nhiên ngước đầu lên