Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thanh Mai Của Chàng, Trúc Mã Của Nàng

Thanh Mai Của Chàng, Trúc Mã Của Nàng

Tác giả: --> Tinh Hồng<!--

Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015

Lượt xem: 1341278

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1278 lượt.

nhìn, Tô San liền đứng lên trên bục rồi nói: “Chết mất thôi, Tiểu Lí, cho nhầm CD rồi, mau đổi cái khác đi.”
Một giọng nam kích động vừa mới hát một câu với lời lẽ không rõ ràng đã bị ngừng lại ngay, âm nhạc chuyển thành tiếng dương cầm êm ru, bình hòa mà nho nhã, dường như xóa nhòa hết sự hỗn loạn, ầm ĩ khi nãy. Vương Xán nghe ngay ra đây là bản Dạ Khúc của Sopin, đương nhiên cô không thể nhận ra là do ai đánh đàn, nghĩ tới việc thưởng thức dương cầm của mình là do ai gợi ra, cô lại ngây người trong giây lát. Cô đang định nói thì thấy Lí Tiến Hiên ngây người nhìn Tô San đang đứng bên bục rượu. Trên khuôn mặt xinh đẹp của chị đang hiện lên mấy phần mơ màng, dường như cũng đang chìm đắm trong giai điệu dương cầm.
Lí Tiến Hiên cảm nhận được ánh mắt của Vương Xán, liền thu ánh nhìn lại rồi nói: “Chiếc CD đó chắc là do cô ấy mua, lần trước hẹn cô ấy đi xem kinh kịch, cô ấy có nói khoảng thời gian trước vô cùng yêu thích âm nhạc sôi động.”
“Anh đã nói với chị ấy là anh sắp đi hay chưa?”
“Đợi lát nữa anh sẽ nói lời giã biệt cô ấy.”
“Anh chỉ nói lời giã biệt sao?”
“Nếu không thì làm cái gì nữa?” Lí Tiến Hiên bật cười rồi nói thêm: “Sức tưởng tượng của phái nữ các em đúng là rất phong phú.”
“Anh đã yêu thầm chị ấy lâu rồi, không nói ra thì đáng tiếc biết bao.”
“Anh không thích một lời từ chối quá rõ ràng. Trước đây anh là khách quen của cô ấy, sau lần hẹn cô ấy ra ngoài, anh có thể được coi là bạn của cô ấy rồi. Nếu đã biết bản thân không có khả năng khác với cô ấy, anh đương nhiên sẽ không đem ý muốn của riêng mình để làm khó cô ấy.”
“Cho dù thế nào đi nữa, anh cũng phải cảm ơn em Vương Xán. Nếu không phải em ép anh hẹn cô ấy đi xem kịch, anh có lẽ vẫn còn do dự, chần chừ mãi không quyết định được.” Lí Tiến Hiên nói đùa: “Mấy chuyện yêu thầm này nói cho cùng cũng phải kết thúc vào thời điểm thích hợp.”
Vương Xán miễn cưỡng mỉm cười nói: “Em không biết nên nói gì mới phải đây. Anh có thiên phú là một phóng viên giỏi, có lẽ sẽ tạo nên thành tích xuất sắc ở một bậc cao hơn trong sự nghiệp, thế nhưng đem theo cái lỗi ngớ ngẩn đó đi tìm công việc, e rằng sẽ ảnh hưởng đến anh đấy.”
“Tiền nhân hậu quả đều có thể giải quyết rõ ràng, hơn nữa, anh còn dự định tiếp tục điều tra về Đỉnh Phong, viết một bài báo tiếp theo về chuyên đề này.”
“Có điều, cứ như vậy mà ra đi... Anh sẽ không cam tâm, sự vất vả của mình chẳng bao giờ là vô ích, cho dù nỗ lực vì công việc hay vì chuyện tình cảm không kết quả, đối với anh mà nói, quá trình thực hiện nó cũng chính là một vụ thu hoạch đáng giá.”
Vương Xán trầm tư suy nghĩ, một lúc lâu không nói gì.
“Không cần phải cảm thấy có lỗi, cho dù anh từ chức em cũng không hoàn toàn được miễn trách nhiệm đâu, nếu không tòa soạn vẫn chẳng thể giao phó lại cho bên kia được.”
“Em lại chẳng mấy quan tâm đến chuyện bị xử lý thế nào, chỉ có điều trong lòng thấy không thoải mái.”
“Không phải em muốn đi Hạ Môn du lịch hay sao? Thoải mái một chút đi, đi chơi mấy ngày cho tâm trạng thảnh thơi.”
Nhắc đến kế hoạch đi du lịch, Vương Xán bất giác than dài một tiếng. Mấy hôm trước cô cũng nói với bố mẹ về kế hoạch này, ông bà Vương đều vô cùng bất ngờ.
“Đi một mình à?”
“Vâng ạ, một mình thôi.”
“Đi đâu hả?”
Vương Xán đưa hành trình có sẵn trên mạng cho hai người xem. “Con định đi du lịch trong thành phố Hạ Môn một ngày, sau đó đến Cổ Lãng Tự vài ngày. Vào dịp này vé máy bay đang được khuyến mại. Có điều mấy hộ gia đình kinh doanh du lịch trên khu vực ven biển ở Cổ Lãng Tự đã đặt kín chỗ rồi, chỗ con đặt cũng khá lắm.”
Ông Vương Thao không xem bản kế hoạch mà nhìn con gái nói: “Tiểu Xán, có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Chẳng có chuyện gì đâu ạ, không phải con đã nói từ trước là sẽ đi biển chơi mà. Vừa hay mùa xuân năm nay con không phải trực.” Vương Xán nói lí do lưu loát. “Mùa đông năm nay lạnh đến mức đáng sợ, tuyết rơi dài như vậy, nếu có thể đến nơi nào nhiều nắng, sưởi chút ánh mặt trời thì tốt biết bao, hơn nữa hải sản ở đó ăn ngon lắm, lại nhiều đồ ăn vặt.”
Bố mẹ Vương Xán đều không nghe lọt tai, họ quay sang nhìn nhau, bà Tiết Phượng Minh dịu dàng lên tiếng: “Từ trước đến nay chẳng có ai trong gia đình ta đi đâu xa cả, hay là bố mẹ đặt vé đi cùng con, cả nhà chúng ta cùng ra ngoài đón Tết cũng tuyệt lắm.”
Vương Xán chẳng thể nào kìm nén phiền não trong lòng nữa. “Bố mẹ đừng có quản lí con chặt thế được không? Con đã hai mươi lăm tuổi rồi chứ không còn là đứa trẻ nữa. Con cũng đâu phải bỏ nhà ra đi, chỉ là muốn một mình thư giãn cho tâm trạng thảnh thơi mà thôi...”
Cô ngưng lại ở đây, nhìn thấy nét mặt kinh ngạc và tổn thương của bố mẹ, cố gắng hít thở thật sâu, để cho bản thân bình tĩnh lại.
“Tiểu Xán...”
“Xin lỗi, bố mẹ, con...” Những lời xin lỗi và giải thích cứ nghẹn mãi nơi cổ họng không thốt thành lời, cô sợ bản thân sẽ bật khóc, hít một hơi thật sâu, cúi đầu xuống cô nói thêm: “Con chỉ đi mấy ngày rồi về, vé máy bay con cũng đã đặt rồi, chuyến bay muộn buổi chiều ngày giao thừa.”

“Em nói muốn ra ngoài hít thở không