Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thanh Mai Của Chàng, Trúc Mã Của Nàng

Thanh Mai Của Chàng, Trúc Mã Của Nàng

Tác giả: --> Tinh Hồng<!--

Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015

Lượt xem: 1341301

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1301 lượt.

hông biết nên đưa số tiền này cho tòa soạn hay tổng giám đốc Hồ, đưa cho tòa soạn thì không thỏa đáng lắm, tòa soạn không thiếu số tiền như vậy, đồng nghiệp lại cho rằng em có ý làm khác người. Tổng giám đốc Hồ có lẽ sẽ không chịu nhận lại. Ông ta là người thô lỗ, em thật không muốn day dưa với ông ta.”
Trần Hướng Viễn nghĩ ra một cách: “Hay là đem số tiền này cho anh Cao đó giải quyết, đồng thời cũng nói rõ với Tổng giám đốc Hồ về số tiền này. Anh Cao đó là doanh nghiệp lớn, ông Hồ sẽ không có ý kiến gì đâu.”
Mắt Vương Xán sáng lên, gật đầu đồng ý: “Anh nói không sai. Ông Hồ đưa tiền cho em, thật ra cũng là nể mặt anh ta.”
Cô lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Cao Tường, chỉ nói có việc cần gặp, “Thật ngại quá, anh Cao, chuyện có hơi gấp một chút, nếu tiện có thể gặp anh luôn tối nay được không?”
Cao Tường đồng ý: “Được, vậy gặp ở quán Lục Môn, tối vừa đi công tác về, cũng muốn qua đó uống café .”
Vướng Xán như trút được lo lắng, ngồi ăn rất vui vẻ.
Trần Hướng Viễn vừa bóc tôm cho vô vừa nói: “Người bình thường thấy bộ dạng em lúc này, đúng là không thể nghĩ em vừa quyết định đi trả một khoảng tiền lớn.”
“Em không có số phát tài, cả đoạn đường tới đây trong lòng thấp thỏm bất an. Quyết định đưa số tiền này cho anh Cao, mặc dù có hơi tiếc nhưng trong lòng lại thấy thoải mái hơn nhiều.”
Vương Xán lấy khăn giấy lau miệng, vừa ngẩng đầu lên, cô tháy ánh mắt Trần Hướng Viễn nhìn cô đong đầy nụ cười: “Biểu hiện này của em thật là cổ quái!”
“Anh nhớ lại lúc mới quen em, em nói chuyện về tài chính cứ thao thao…”
“Biểu hiện rất tham vật chất, rất yêu tiền đúng không?”
Trần Hướng Viễn lắc đầu cười: “Không, từ lúc đó, anh đã nhận thấy đầu óc em rất tỉnh táo, em hoàn toàn không biết được nên sống thế nào cho đúng.”
“Nghe điều này không giống như đang khen lắm thì phải. Hướng Viễn, con gái thường thích nghe nhất là: mặc dù em ngốc nghếch và có nhược điểm thế này thế kia, thế nhưng em thật sự rất đáng yêu, anh rất say mê em.”
“Làm gì có cái ‘mặc dù’ kia, nửa câu sau cũng là chính là câu anh muốn nói.”
Mặt Vương Xán bỗng chốc đỏ bừng, ánh mắt tràn đầy niềm vui.
Trần Hướng Viễn lái xe đưa Vương Xán đến quán Lục Môn: “Anh đợi em trên xe nhé!”
Vương Xán gật đầu bước vào. Cao Tường đang ngồi uống café bên bàn cạnh cửa sổ. Cô bước thẳng đến chỗ anh chào hỏi.
Cao Tường đứng dậy, kéo ghế giúp cô: “Có cần gọi bánh mì nướng vừa ra lò không?”
“Cảm ơn anh, tôi vừa ăn xong, không thể ăn nổi nữa rồi.”
Vương Xán lấy phong bì ra để lên bàn rồi đẩy về phía Cao Tường, nói rõ nguyên do: “Ý tốt của Tổng giám đốc Hồ tôi không thể từ chối, nghĩ đi nghĩ lại, năm vạn tệ này vẫn cứ đưa cho anh Cao xử lý, coi như là chiết khấu khi mua nhà đi.”
Cao Tường thấy vậy thì vô cùng ngạc nhiên: “Cô Vương, luật sư của tôi đã thương lượng được phần chiết khấu khá tốt. Lợi nhuận lần này của ông Hồ rất khả quan, tôi thật ra cũng là thông qua cô giới thiệu mới quyết định mua căn biệt thự đó, số tiền này cô hoàn toàn có thể nhận lấy.
Vương Xán nhẹ nói: “Tôi đã theo nghề phóng viên, hơn nữa nếu muốn tiếp tục làm việc, những nguyên tắc cơ bản vẫn nên tuân thủ. Tôi biết với khả năng của mình, anh hoàn toàn không để ý đến số tiền này, nhưng đối với tôi mà nói, con số đó không nhỏ. Tôi thật sự không tiện nhận cho lắm.”
Cao Tường nhìn chiếc phong bì trên bàn, rồi lại nhìn cô, miệng khẽ cử động rồi bỗng nhiên cười nói: “Vương Xán, cô đúng là rất đáng yêu.”
Vương Xán giật bắn người, tròn mắt nhìn Cao Tường. Bộ dạng này của cô hình như càng làm Cao Tường không nhịn được, anh cười lớn: “Đừng sợ, chỉ là tôi đang nghĩ đến một cô gái trước kia đã từng quen. Tất cả các điểm của cô đều rất giống cô ấy. Xin hãy tin tôi, người đàn ông trung tuổi tầm thường như tôi sẽ rất vui khi thấy một cô gái trẻ có lý tưởng, có giới hạn và lòng kiên trì.”
Vương Xán thở phào nhẹ nhõm, ngại ngùng nói: “Anh Cao, cứ quyết định như vậy nhé! Bạn tôi vẫn đợi ở ngoai, tôi xin phép đi trước.”
Vương Xán lên xe, vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Coi như có thể thoải mái hơn rồi.”
“Cuối tuần sau, câu lạc bộ xe hơi tổ chức cắm trại ngoài trời ở một địa điểm mới xây dựng trong tỉnh. Tối thứu sáu đi, tối chủ nhận về, em đồng ý đi chứ?”
“Tất nhiên là đồng ý rồi!” Vương Xán vui vẻ nói: “Hay quá, em chưa bao giờ được ngủ ở lều cả.”
“Thật ra không thú vị như em nghĩ đâu, nhưng thỉnh thoảng tham gia cũng rất hay.”
Trần Hướng Viễn đang định khởi động xe thì điện thoại đổ chuông. Anh lấy điện thoại ra xem số, nhận ra cái chau mày của anh, Vương Xán đoán người gọi đến là Thẩm Tiểu Na.
Quả nhiên, Trần Hướng Viễn nói: “Xin lỗi, Tiểu Na, anh đang ở ngoài, có chuyện gì ngày mai nói được không?”
Ngừng một lát, anh không biết phải nói sao: “Đừng nói như vậy, anh không thích khẩu khí đó của em. Không, đừng đi đến quá rượu, càng không được uống sau mềm nữa. Con gái một mình như vậy rất nguy hiểm.”
Lại một khoảng lặng, anh nói: “Được rồi, về nhà anh sẽ gọi điện cho em.”
Anh tháo tai nghe ra, giải thích: “Tiểu Na nói, nó th