
Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh
Tác giả: Ái Phiêu Đích Dạ
Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015
Lượt xem: 1341385
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1385 lượt.
ẫn như trước trì độn hỏi: “Nơi này thì có cái gì đẹp?”
Bác Thần nở nụ cười, dưới ánh trăng mang theo vài phần tà ác: “Đẹp thì không có, nhưng chơi đùa một chút thì rất tốt.”
Lâm Hiểu trong nháy mắt cứng ngắc, cô đã biết vì sao hắn lại tới nơi này. Cô cố gắng khống chế khóe miệng run rẩy, chạm chạp hỏi dò: “Anh Bác Thần, anh không phải muốn…”
Tay Bác Thần xoa xoa đầu Lâm Hiểu, cảm giác vô cùng tốt khi phát hiện cô run rẩy, hắn thuận tay mở dây an toàn của mình cùng Lâm Hiểu: “Cô gái nhỏ của anh thực sự rất thông minh.”
Thông minh cái quỷ! Cả người Lâm Hiểu không thoải mái, cô không ngại cùng hắn OX nhưng tuyệt đối không nghĩ tới…làm xe chấn.
Lâm Hiểu ho nhẹ vài tiếng, nghiêm mặt nói: “Anh Bác Thần, anh xem nơi này…ách, hoang sơn dã lĩnh, nói không chừng còn xuất hiện cướp bóc, ở đây lâu không an toàn đâu.”
Bác Thần lấy ra một cái túi nhỏ, còn thật thà nói: “An toàn, vô cùng an toàn.”
Đầu Lâm Hiểu thiếu chút đụng vào trần xe, vẻ mặt cầu xin nói: “Anh đừng nói giỡn…”
Bác Thần cầm lấy tay Lâm Hiểu đặt lên môi, ma sát một hồi rồi nhẹ giọng nói: “Vậy em nghĩ cứ như thế đơn giản về nhà? Trong khi đã đi suốt chín ngày?”
Lâm Hiểu đột nhiên không biết nên nói gì cho phải, tầm mắt vẫn nhìn vào bàn tay bị hắn nắm, cảm thấy mu bàn tay chạm vào bờ môi hắn cực kỳ mềm mại, trái tim cô cũng như được một một mảnh tơ lụa mềm mại lướt qua, vừa ngứa vừa khó chịu.
Lâm Hiểu thực sự khiến Bác Thần kinh hỉ, cô gái ngượng ngùng của hắn lại có thể lớn mất như vậy. Nhìn thấy vẻ mặt cô, Bác Thần không nhịn được cong khóe miệng, kéo cô lại gần bên mình.
Trong lòng Lâm Hiểu do dự, cô không nhịn được quét mắt ra ngoài cửa sổ, chỉ sợ có người đi qua.
“Yên tâm, buổi sáng còn không có người, huống hồ buổi tối.”
“Làm sao anh biết? “Lâm Hiểu không nhịn được hỏi, “Anh còn đi trước điều tra địa hình?”
“Công ty anh mới mua kho hàng ở đây, bây giờ còn chưa bắt đầu sử dụng nên anh cam đoan không có người.” Bác Thần nói xong, dùng sức ôm lấy Lâm Hiểu.
“Nặng lên không ít.” Bác Thần đặt Lâm Hiểu lên đùi mình.
Phụ nữ đều không thích nghe câu này, Lâm Hiểu trực tiếp cho hắn một quyền, nhướn thẳng mi nói: “Ai nặng! Đó là do mặc nhiều quần áo!”
Bác Thần cười vài tiếng: “Vâng vâng, là quần áo nhiều.”
Lâm Hiểu trừng mắt liếc hắn một cái, nhớ đến việc sắp làm kế tiếp lại không nhịn được không tự nhiên đỏ mặt. Cô xê dịch mông, nghĩ không nên tiếp tục đùa giỡn như vậy, càng ngày càng có không khí ái muội.
Bác Thần cũng không nghĩ nhiều như vậy, hắn ôm cô điều chỉnh vị trí, khiến hai đùi cô tách ra ngồi đối diện với hắn. Lâm Hiểu thấy tư thế bây giờ của mình, trên mặt lại càng nóng.
Tim cô đạp gia tốc, cảm giác cả người đều không đúng, đỏ mặt nhẹ giọng nói: “Anh Bác Thần, cái kia, hay là___”
Câu này rõ ràng kế tiếp chính là từ chối, Bác Thần trực tiếp kéo cô vào trong lòng, hôn lên môi cô.
Lâm Hiểu cảm thấy đến tâm can của mình cũng run lên, cô cứng đờ, vài giây sau vãn không nhịn được nghênh đón nụ hôn của hắn.
Cũng không biết có phải bởi vì tiểu biệt thắng tân hôn hay là kỹ thuật hôn của Bác Thần thực tốt mà chỉ một cái hôn, cả người Lâm Hiểu đã cảm thấy không thích hợp, trong bụng có một luồng nhiệt chậm rãi thoát ra. Cô không được tự nhiên cọ cọ đùi, khuôn mặt ửng hồng nhìn Bác Thần cười đến xấu xa.
Lâm Hiểu bắt lấy vạt áo của hắn, nghĩ mùa đông mặc nhiều áo như vậy thì làm sao mà “làm” được. Mà Bác Thần đã sớm động thủ, tay hắn xốc lên váy ngắn của cô, chính xác đi tới nơi cấm địa, bàn tay không ngừng vuốt ve.
Lâm Hiểu run lên, bàn tay bắt lấy tay hắn không tự chủ tăng thêm lực, cô thấy ý cười trong mắt hắn, trong lòng dâng lên vài phần không phục, cúi đầu cắn cái cằm của hắn.
Bác Thần “ai” một tiếng, cười cười nói: “Rõ ràng là một con sư tử nhỏ.”
Thấy Lâm Hiểu bất mãn cắn môi, Bác Thần ôm Lâm Hiểu rồi xoay người mở ngăn tủ trong xe ra.
Lâm Hiểu thấy động tác của hắn thì khó hiểu, tay cô vẫn còn ôm cổ hắn chưa kịp nói chuyện, liền thấy Bác Thần lấy ra một con dao nhỏ.
Lâm Hiểu căng thẳng trừng to mắt nói với hắn: “Anh đây là làm sao, trước mưu sát sau dâm loạn?”
Khóe miệng Bác Thần run rẩy, đáp: “Có nó chúng ta sẽ thuận tiện hơn nhiều.”
Lâm Hiểu khó hiểu, cho đến khi hắn cầm dao hướng dưới thân cô, khẩu vị nặng như vậy khiến Lâm Hiểu vội vàng đẩy hắn ra lui mạnh về phía sau, kích động nói: “Anh làm gì vậy!?”
Bác Thần tươi cười đáp: “Đừng nhúc nhích, yên tâm, nơi đó đối với em quan trọng thế nào thì đối với anh cũng quan trọng như thế, anh làm sao mà không thương nó, muốn thương nó anh cũng không dùng dao…”
Lâm Hiểu không nhịn được đánh hắn một cái, sau lại nghe hắn cúi đầu nhắc: “Em đừng động.”
Sự thật, Lâm Hiểu có muốn động cũng không dám động, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn cẩn thận cắt một miếng vải ở trung tâm tạo thành một lỗ hổng không lớn không nhỏ. Cả quá trình này khiến Lâm Hiểu từ khi sinh ra tới nay chưa bao giờ thấy đáng sợ đến vậy. Đợi đến khi hắn thu dao lại, Lâm Hiểu mới nhẹ nhàng thở ra. Nhưng còn chưa kịp thả lỏng hoàn toàn, tay Bác Thần đã đ