Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới

Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới

Tác giả: Ái Phiêu Đích Dạ

Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015

Lượt xem: 1341375

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1375 lượt.

ã bị ép buộc đến không chống đỡ nổi, hai mắt mông lung mở to, khát vọng nhìn Bác Thần nói: “Anh Bác Thần…”
Bác Thần độc ác cười, tay phải vẫn ở bên dưới tác quái, tay trái lại xoa nắn mềm mại của cô, thường thường nắm lấy mũi nhọn trêu đùa, , sung sướng nhìn bộ dáng động tình của Lâm Hiểu, tay hắn càng nhanh nhẹn hoạt động, chỉ nói: “Thế nào?”
Lâm Hiểu cảm thấy mình như được đặt lên trên một đám mây trắng mềm nhẹ, bị hắn khiêu khích hết lên trên lại xuống dưới, cô rốt cục không chịu nổi, thở gấp cầu xin: “Thật ngứa…thật khó chịu… Anh Bác Thần, cho em…cho em…”
Tiếng than mềm mại lại triền miên như vậy, đốt lên một ngọn đuốc trong lòng Bác Thần. Con người Bác Thần tối lại, cuối cùng cũng không nhẫn nại được nữa. Hắn rút tay khỏi u cốc, lấy dã thú nóng rực của mình trực tiếp thay thế tiến vào u cốc mềm mại của cô.
Hai người lại một lần nữa lâm vào mãnh liệt, một chút rồi một chút. Bộ ngực mất đi trói buộc có xu hướng to lên, lúc này đang đứng thẳng, theo tiết tấu cao thấp di động. Cảnh tượng này đối với Bác Thần đẹp không sao tả xiết. Hắn gầm nhẹ một tiếng, ngậm chặt hoa tiêm, dùng sức mút vào.
Trong xe nồng đậm mị hương, cảnh tượng sắc tình trước mắt càng thêm vài phần dâm loạn.
Đến hơn 12 giờ đêm, hai chân Lâm Hiểu nhũn ra, hai mắt vẫn còn chút mê mang nhìn ra cảnh vật quen thuộc ngoài cửa sổ, một hồi lâu sau mới có phản ứng, rốt cuộc bọn họ cũng về tới tiểu khu.
Bác Thần mở cửa xe vòng ra trước cửa xe Lâm Hiểu, đỡ cô bước xuống, đi về phía nhà mình.
Bởi vừa rồi biên độ quá lớn, khiến hai chân Lâm Hiểu run lên, càng khó nói là quần lót đã bị hắn làm hỏng rồi. Gió đêm đông từng trận lại từng trận thổi tới, cảm giác vừa xa lạ vừa cổ quái. Cô gắt gao khép chặt hai chân, bước nhỏ theo Bác Thần lên lầu.
Thấy bước chân cô như vậy, lại mường tượng tới cảnh tượng bên trong váy cô, đáy mắt Bác Thần hiện lên ý cười tà ác lại có phần thoải mái, hắn làm bộ như không có việc gì đỡ Lâm Hiểu đi lên, “Đỡ em lên lầu trước rồi hành lý anh sẽ mang lên sau.”
Lâm Hiểu vô lực đáp: “Tùy anh.”
Lâm Hiểu chưa bao giờ biết thì ra cầu thang dẫn đến nhà mình còn có thể dài đến như vậy. Cô nhíu mày, thấy Bác Thần bên cạnh cười vui vẻ, cô dùng sức cho hắn một quyền, lại hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.
Mặc kệ Lâm Hiểu cố gắng làm bộ hung ác, nhưng trên thực tế, ánh mắt của cô lại là hờn dỗi cộng thêm phần mềm mại, Bác Thần không tự giác nuốt nước miếng, dưới thân bắt đầu có chút căng cứng. Cho đến khi cả hai bước lên ngoài hiên, cuối cùng hắn cũng tìm được cơ hội hành động, đem cô tiến vào trong lòng mình, vuốt sói của hắn nhanh chóng tiến vào trong váy tìm kiếm. Thấy thân mình Lâm Hiểu cứng ngắc, hai chân bắt đầu nhũn ra thì nhanh chóng đặt cô lên tường, hạ giọng dụ hoặc: “Lâm Hiểu…”
Ánh mắt Lâm Hiểu không tự giác mê li sau bất chợt thanh tỉnh. Cô vô cùng khẳng định địa phương yếu ớt bên dưới tuyệt đối không thể chịu nổi lần thứ ba đùa bỡn, toàn thân cô lao lực vỗ vỗ lên ngực hắn, cắn răng nói: “Nếu anh dám thêm một lần nữa, em sẽ khiến cho nó biến thành lần cuối trong đời anh.”
Thái độ này vô cùng kiên quyết, Bác Thần thất vọng buông tay cô, ngón tay còn tham lam ở mấy vị trí mẫn cảm của cô lướt qua vài lẫn, nhìn thấy bộ dáng Lâm Hiểu run rẩy cắn môi, lúc này mới rút tay ra nói: “Được rồi.”
Lâm Hiểu vừa thẹn vừa giận, lại không thể biểu đạt nội tâm của mình, chỉ có thể hung ác trừng hắn.
Cuối cùng Bác Thần cũng đưa Lâm Hiểu trở về nhà. Lâm mẹ nhìn bộ dáng mỏi mệt của Lâm Hiểu thì cằn nhằn liên liên lại đau lòng nói: “Nha đầu kia, ai bảo con ra ngoài nhiều ngày như vậy, nơi đó thì có gì vui chứ!”
Lâm Hiểu không khí lực đáp vài tiếng, rồi trở về phòng lấy áo ngủ đến phòng tắm tắm rửa.
Vì thế, vừa mới trở về, hai người cứ vậy trải qua một đêm hoang đường.



Lâm Hiểu nghe thấy thế thì khó chịu, cô lấy tay chọc chọc ngực hắn: “Anh thật đúng là tỉnh lược.”
Tuy trông cô tức giận nhưng quả thật không hề có ý tiếp tục truy cứu.
Bác Thần bắt lấy đầu ngón tay cô, đặt ở bên miệng cắn một cái, lại hỏi: “Em biết rồi sao?”
Lâm Hiểu bày ra bộ dáng ngạo mạn, nói: “Chuyện anh làm, tốt xấu gì em đều biết hết. Cho nên về sau a, anh cẩn thận chút cho em, biết không?”
Nhìn bộ dáng đe nẹt của cô, Bác Thần buồn cười nhưng hắn vẫn phối hợp ra vẻ khuất phục: “Đã biết, nữ vương đại nhân, có cho nô tài mười lá gan nô tài cũng không dám phản bội ngài làm chuyện xấu.”
Thân mình Lâm Hiểu cứng đờ, bàn tay không tự giác nắm chặt vạt áo hắn. Một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Một tháng em được hai nghìn bảy, một tháng anh có ba nghìn, cộng lại cũng được năm nghìn năm…Như vậy vẫn không đủ sống sao…”
Nếu ở thành phố S, số tiền này phỏng chừng ngay cả một người cũng không đủ sống nhưng nếu ở thành phố A, khả năng chi phí không cao, để chi phí cho cuộc sống hẳn là vẫn có thể?
Lâm Hiểu tuy nói vậy nhưng trong lòng lại cực kỳ mâu thuẫn. Ai mà không hy vọng người đàn ông của mình có tuổi trẻ hứa hẹn, có thể mang cho mình một cuộc sống tốt nhất nhưng nếu