Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới

Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới

Tác giả: Ái Phiêu Đích Dạ

Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015

Lượt xem: 1341374

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1374 lượt.

ể cùng sống cùng chết với người khác. Nếu có quá nhiều khả năng ngoài ý muốn như vậy, cô cũng thật sự không muốn để Bác Thần tự mở công ty.
Lâm Hiểu nghi hoặc nhưng vẫn không chút do dự đi theo dì Lan đến phòng bà. Mà Bác Thần ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hai người, vốn định bất chấp chạy theo nhưng lại bị dì Lan không khách khí tống ra khỏi cửa, chỉ đành vuốt vuốt mũi bồi cha già xem tin tức.
Phòng dì Lan và chú Lý, Lâm Hiểu rất ít khi đến. Ngày bé còn vào nhiều sau khi lớn lên căn bản chưa bước vào lần nào. Đèn trong phòng không thực sáng rõ, khiến khuôn mặt dì Lan ngồi trên giường cũng có chút mơ hồ. Mũi Lâm Hiểu ngửi thấy hương vị xa lạ, cô hơi có chút khẩn trương nhưng vẫn cố gắng ra vẻ tự nhiên làm theo chỉ thị của dì Lan, cùng ngồi xuống giường.
Giọng nói của dì Lan không cao không thấp, đầu tiên bà tựa như người nhà kéo Lâm Hiểu lại gần hỏi: “Tiểu Thần nói tuần sau các con định đi chơi?”
Lâm Hiểu gật đầu, tựa như bình thường cười nói: “Vâng ạ.”
Dì Lan cười nhắc nhở: “Vậy hai con nhớ phải cẩn thận, thời tiết rất lạnh, nhất định phải mặc nhiều vào.”
“Vâng.” Lâm Hiểu đáp, chờ dì Lan nói vào trọng tâm.
Dì Lan không lan man lâu, vẻ mặt bà ôn hòa, kéo tay Lâm Hiểu đặt vào giữa hai tay mình: “Hiểu nha đầu, dì đã hỏi qua thầy, ông ấy nói đến khi qua tết âm lịch, có thể chọn một ngày tốt làm hôn lễ cho hai đứa.”
Lâm Hiểu nghe đến đây, mặt cô nóng lên gật đầu đáp: “Vâng.”
Dì Lan nhìn Lâm Hiểu bày ra dáng vẻ thẹn thùng thì vui mừng, bà vỗ về tay Lâm Hiểu, cười hỏi: “Hiểu nha đầu, lâu như vậy, con có bao giờ nghi ngờ tại sao dì vẫn luôn nghĩ mọi biện pháp tác hợp hai đứa không?”
Mí mắt Lâm Hiểu nhướn lên trong mắt không giấu nổi tò mò. Được rồi, tuy rằng từ ngày bé dì Lan đã đối với cô tốt lắm nhưng quả thật Lâm Hiểu vẫn luôn nghi hoặc. Từ khi bàn chuyên yêu đương với Bác Thần tới nay, dì Lan đều rất nóng lòng, thậm chí có đôi khi Lâm Hiểu còn cảm thấy dì Lan nhiệt tình như vậy có hơi quá. Mặc dù có nghi ngờ nhưng Lâm Hiểu cũng lười truy tìm nguyên nhân. Chính là không nghĩ tới, đêm nay dì Lan lại đột nhiên nhắc đến việc này với cô.
Dì Lan nhìn vẻ mặt Lâm Hiểu liền biết nha đầu này quả thực cũng từng suy nghĩ đến vấn đề này. Bà mỉm cười, hai mắt nhìn chăm chú vào vách tường phía sau lưng Lâm Hiểu, có chút thất thần, như đang nhớ về chuyện cũ.
“Hiểu nha đầu a, Tiểu Thần là một đứa nhỏ hiếu thuận, cũng là đứa có trách nhiệm với gia đình. Con cũng biết lúc trước dì từng bị ung thư tử cung, lúc ấy thằng bé vẫn đang ở thành phố S, biết được tin tức liền liều mạng chạy tới. Con không biết lúc ấy dì trong phòng bệnh nhìn nó đột nhiên chạy tới, trái tim dì như nát ra. Con ngươi vốn đen láy nay bừng đỏ tơ máu, hai má lõm xuống, mỗi cũng khô nứt, cả người không còn mấy lạng thịt, nói có bao nhiều tiều tụy thì có bấy nhiêu tiều tụy…Dì nuôi nó bao nhiêu năm, cho tới bây giờ cũng chưa nhìn thấy bộ dáng không ra hình người như thế của nó.
Dì Lan vừa kể vừa giận dữ nói: “Sau đó dì hỏi nó, hỏi nó có phải đã xảy ra chuyện gì hay không. Bộ dáng nó như vậy rõ ràng là không ăn uống gì suốt một thời gian dài. Nhưng mà…nó cái gì cũng không chịu nói, khăng khăng mình không có việc gì, để dì an tâm chữa bệnh.”
“Mặc dù nó không nói nhưng dì cũng có thể đoán được phần nào. Nhất định thằng bé ở thành phố S gặp khó khăn, bị người ta bắt nạt. Nhưng mặc kệ nguyên nhân nào, dì và ba nó cũng không có năng lực, dì lại càng không thể làm được cái gì. Chuyện duy nhất có thể làm là buộc nó bên người, không để người ta bắt nạt nó.” Dì Lan nói xong, hốc mắt bắt đầu ẩm ướt.
“Nhưng con dì sinh ra, dì lại không hiểu nó sao? Từ nhỏ nó đã là đứa không an phận, trung học thì không muốn đọc sách, thật vất vả dì mới bức nó học đại học. Nhưng nó giận dì, suốt tám năm cũng chỉ trở về được vài lần. Lúc ấy nó cứ vậy du đãng bên ngoài, trong lòng dì khổ sở cũng không dám ngăn cản. Cho đến khi lần ấy nhìn nó trở về với bộ dáng đó, dì liền quyết tâm, mặc kệ nó có đồng ý hay không, dì nhất định sẽ buộc nó bên người. Nhưng lần này thật kỳ lạ, dì còn chưa mở miệng ép nó trở về, mà nó ngược lại tự chủ động đề xuất. Hiểu nha đầu, chờ đến khi con có con, con mới hiểu cảm giác của dì. Sở dĩ Tiểu Thần trở về, nhất định là vì dì a…”
“Thằng bé về sau càng trở nên an phận, dì càng áy náy khó chịu. Có đôi khi dì nghĩ, khi trước dì thả nó ra để nó chịu gió mưa bên ngoài, rốt cuộc là đúng hay sai. Nhưng mặc kệ thế nào, dì cũng không thể để nó một mình ở bên ngoài lần nữa vất vả chịu khổ. Nói thực, bắt dì mỗi ngày nhìn bộ dáng nó suy sụp, dì cũng không chịu nổi. Dì không thể làm nổi cái gì, cũng không muốn buông nó ra, chỉ có thể tận tậm tìm cho nó một cô gái tốt. Đàn ông mà, có vợ con tự nhiên sẽ an ổn thôi. Nhất là có được một người vợ tốt, cuộc sống sau này của nó nhất định sẽ không kém gì so với một người nhà giàu nhiều tiền.”
Nói tới đây, dì Lan nhìn Lâm Hiểu, ánh mắt bà hiều hòa: “Hiện tại xem ra, suy nghĩ của dì một chút cũng không sai.”
Lâm Hiểu vẫn đang nghe dì Lan nói chuyện chợt giật mình, cô phục hồi tinh thần nó