
Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu
Tác giả: Ái Phiêu Đích Dạ
Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015
Lượt xem: 1341346
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1346 lượt.
ờng, có một đôi nam nữ đang ngọt ngào hôn môi, khiến đêm đông lạnh lẽo như được rót thêm chút hương vị ngọt ngào.
Một lúc lâu sau, Lâm Hiểu nghe thấy tiếng Bác Thần nghi hoặc hỏi: “Sao lại có vị mặn?”
Lâm Hiểu véo lên thắt lưng hắn, sau đó dùng giọng mũi thừa nhận: “Gió lớn quá, em chảy nước mũi.”
Lời giải thích này, thật sự có chút ghê tởm. Nhưng Bác Thần chỉ cười vài tiếng, càng ôm chặt Lâm Hiểu, chân thành nói: “Nếu cảm mạo thì nguy rồi, hay chúng ta tìm chỗ nào làm một chút vận động kịch liệt?”
“Anh muốn chết à!” Khó có được không khí tốt như vậy, thế mà tên này còn không hiểu phong tình rồi tinh trùng xông lên não!
Nhưng Bác Thần lại tiếp tục nghiêm túc nói: “Nhưng vừa rồi thân thiết lâu như vậy, cứng rồi.”
Lâm Hiểu trong nháy mắt cảm thấy như sấm sét bổ xuống, cô đấm ngực hắn, cắn răng nói: “Trở về tự mình giải quyết đi…Ôi chao, anh sao có thể phá hỏng không khí, đó là anh tự tìm lấy…”
“Ngoan đi mà…”
“…”
“Vợ à, đừng nhẫn tâm như vậy, nửa đời sau anh chỉ trông cậy vào em giải quyết cho anh duy nhất một vấn đề này…”
“Thật đúng là…Yêu đương lãng mạn thì không nói…”
“Đúng vậy! Cho nên, chúng ta có nên nắm chặt thời gian tìm một chỗ?”
“… … … Làm gì?”
.
.
.
Cả đời đẹp nhất bởi một chuyện, đó là đúng thời gian gặp gỡ đúng người, cả hai đều yêu nhau, mà yêu này là dùng đến cả đời.
Tương lai thực dài lâu, còn rất nhiều điều không thể đoán trước, chỉ cần anh không rời khỏi em, bao nhiêu khó khăn cùng khổ sở đều không là vấn đề.
Vì thế hãy kiên định đi từ từ từng bước trên quãng đường đời, bởi có thể ngày nào đó ở một góc đường, ta có thể bất chợt gặp gỡ một người, dù chỉ là một người bình thường, lại nguyện ý dùng cả đời bảo vệ ta, nguyện ý cùng ta cố gắng xây dựng cuộc sống.
Cả đời nếu có một người như vậy, đã đủ rồi.
____________________Hoàn___________________
Đôi lời của tác giả: Vì thế, cuối cùng cũng kết thúc. QAQ
Thực ra tôi muốn viết thêm hai chương kể về chuyện kết hôn a, sau đó là công việc mới, vài chuyện linh tinh nữa. Nhưng lúc viết đến chương này, tôi cảm thấy ngược lại kết thúc ở đây là tốt nhất, tất cả đều tràn ngập sức sống cùng với cảm giác hy vọng. Chuyện công việc cùng mấy việc vặt vãnh khác, hoàn toàn có thể tự mình tưởng tượng.
Ban đầu tôi muốn viết 15W nhưng sau đó được nhiều người ủng hộ nên không cẩn thận càng viết càng dài.
Nhớ rõ ngày đó xem lại, đã qua mấy vạn từ, không nghĩ tới đây chính là bài văn dài nhất tôi từng viết, sau đó biên tập cũng nói sẽ giúp tôi đề cử xuất bản. Tuy tôi biết không có hy vọng nhiều, nhưng mặc kệ thế nào tôi cũng thực vui vẻ.
Kế tiếp đó tiếp tục kế hoạch viết thêm phiên ngoại, công việc, kết hôn, bánh bao (con), đều sẽ có~
Ân, còn có truyện mới rốt cuộc sẽ viết cái gì…
Còn có, cuối cùng, chuyện quan trọng nhất!
Các cô nương có ý định bao nuôi, mau mau thu nhận tôi đi, mọi người đều thấy tôi đào hố rất tốt đúng không? Bài văn mới cũng có thể biết trước tiên đó…QAQ
___^^___^^___
Vậy là truyện hoàn rồi, cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ mình nếu không mình cũng không thể hoàn “nhanh” như vậy. Truyện còn nhiều lỗi lắm, cơ mà vì quá lười nên chắc phải rất lâu sau mình mới sửa được *lủi xuống luôn*
Ngày 27 tháng 1 âm lịch, Bác Thần chở Lâm Hiểu đến cục dân chính. Vốn bọn họ muốn đi lĩnh chứng lâu rồi nhưng vì cả hai vừa mới đổi việc, trong lúc đó còn phải đi phỏng vấn, tìm mua nhà, rồi chụp ảnh cưới nên bây giờ mới có thời gian.
Trong lòng Lâm Hiểu cảm thấy rất kì diệu, rất vui sướng nhưng cảm thấy vẫn chưa tổ chức tiệc cưới, theo truyền thống mà nói nghĩa là vẫn chưa chính thức kết hôn thì có gì mà vui sướng đây.
Vì vậy, ôm trong người tâm trạng thấp thỏm, Bác Thần kéo Lâm Hiểu vào cục dân chính sau đó chú nhân viên vô cùng thuần thục đóng con dấu, khác hẳn với tưởng tượng của Lâm Hiểu, toàn bộ quá trình chưa đến 15 phút đã hoàn tất.
Cô chỉ biết ngây ngốc nhìn hai tờ giấy chứng nhận kết hôn thật lâu, lật tới lật lui, một lúc sau mới có phản ứng, lầm bầm: “Chẳng có gì đặc biệt cả.”
Bác Thần vừa kéo cô lên xe vừa cười hỏi: “Em còn muốn đặc biệt thế nào, cũng chỉ là hai tờ giấy đỏ thôi mà.”
Lâm Hiểu đi theo Lâm mẹ vào phòng bếp lại bị bà đẩy ra: “Đi tắm đi, thay quần áo nữa, bên ngoài nhiều bụi bặm, nấu lẩu rất dễ, không cần con phụ.”
Bị nói thế, Lâm Hiểu cũng không phản đối gì, cô đi vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi đi ra.
Bác Thần đang ngồi trên sô pha, bên cạnh hắn là dì Lan, hai người cầm ảnh cưới sáng nay Bác Thần với Lâm Hiểu mới mang về vui vẻ nói chuyện.
Thấy Lâm Hiểu tới, dì Lan kéo cô lại gần: “Hiểu nha đầu, con tới xem này, tấm hình này thật đẹp, chẳng khác nào siêu sao cả.”
So sáng này khiến Lâm Hiểu không nhịn được cười mấy tiếng, cô ngồi xuống bên cạnh bà, hăng hái thảo luận: “Mấy bức ảnh này ban đầu chụp còn đẹp, càng về sau nụ cười càng cứng đờ.”
“Bức nào cứng đờ? Mẹ thấy bức nào cũng đẹp mà.”
Dì Lan và Lâm Hiểu nói chuyện, Bác Thần và chú Lý cũng ở bên cạnh xem giấy chứng hôn, chỉ là hai t