Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới

Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới

Tác giả: Ái Phiêu Đích Dạ

Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015

Lượt xem: 1341378

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1378 lượt.

hiến người uống nôn mửa liên tục kèm theo đau nhức, nếu làm không tốt còn có thể dẫn đến nguy hiểm.
Lâm Hiểu lại muốn rơi nước mắt, cô cảm thấy rất đau lòng. Trần Oánh phải tuyệt vọng đến mức nào, khổ sở đến mức nào mới có thể lựa chọn cách làm đau đớn như thế.
Máu chảy tràn ra khắp mặt sàn trông thật đáng sợ cĩng may là không khó tẩy sạch. Bất quá, mặt sàn bên dưới máy giặt rất khó lau chùi. Lâm Hiểu ép buộc hơn nửa ngày, cuối cùng cũng đem tòan bộ trở nên sạch sẽ.
Cô quay lại phòng ngủ nhìn Trần Oánh còn đang mê man, trên mặt ẩn ẩn mồ hôi lạnh. Lâm Hiểu thở dài, lấy khăn mặt giúp cô ấy lau đi.
Trần Oánh như vậy khiến cô rất lo lắng nên cô định xin phép mẹ, hôm nay qua ở nhà Trần Oánh.
Việc này xin cũng không khó, mẹ chỉ dặn cô cẩn thận một chút mà không hỏi thêm gì nhiều. Lâm Hiểu nhìn đồng hồ thấy không còn sớm nên đến phòng bếp nấu cháo mặn làm bữa tối.
Buổi tối, Trần Oánh ngoan ngoãn xuống dưới nhà ăn cháo rồi lại tiếp tục lên giường ngủ. Có thể ngủ sẽ giúp cô ấy hồi phục tốt hơn là thức dậy suy nghĩ miên man, Lâm Hiểu giúp cô dịch chăn lại mượn một bộ quần áo của Trần Oánh tắm rửa.
Thời điểm chuông điện thoại vang lên, Lâm Hiểu sợ ầm ĩ đến Trần Oánh đang ngủ, cô vội vàng chạy ra ngoài ban công.
“Uy.”
“Hôm nay em không về nhà sao?”
Lâm Hiểu nghe thấy giọng nói đầu bên kia truyền tới mới biết Bác Thần gọi đến. Nội tâm rung chuyển không thôi ngày hôn nay của cô như được vuốt nhẹ, giọng nói Lâm Hiểu hòa hoãn: “Không về, hôm nay em ở lại nhà của đồng nghiệp.”
“Đi chơi sao?” Giọng nói của Bác Thần có phần lười biếng khiến Lâm Hiểu nghe xong cảm thấy thư thái hơn.
Lâm Hiểu thấp giọng nói: “Không phải.”
Đóan được lí do tại sao Bác Thần hỏi, Lâm Hiểu nói tiếp: “Bạn em bị bệnh, em phải ở lại chăm sóc cô ấy.”
“Có nghiêm trọng không?”
“Rất nặng…đừng hỏi bệnh gì!”
Bác Thần bất đắc dĩ nói: “Vậy tối nay em có thay băng được không? Có nhớ chuyện này không?”
Lâm Hiểu nhìn cánh tay quấn đầy băng gạc của mình, vừa rồi lau sàn dính phải nước, cô đau nhức hồi lâu, hiện tại bên trong vẫn còn ẩm ướt






Hương ngọc lan đêm
Lâm Hiểu còn mặc áo ngủ, quần áo hôm nay mặc tuy đã giặt sạch nhưng còn chưa khô, đành phải mượn tạm một chiếc áo sơ mi dài tay của Trần Oánh chạy xuống lầu.
Nơi Trần Oánh ở bên dưới có trồng một cây ngọc lan, lúc này không khí còn lưu lại hương thơm của hoa. Khi Lâm Hiểu đi xuống, cô nhìn thấy Bác Thần đang ngồi trên bờ gạch men sứ vây quanh cây ngọc lan, hai tay hắn đặt trên đùi, trong tay cầm một túi nhựa to. Bác Thần mặc vô cùng thoải mái, áo phông trắng, quần đùi kẻ caro, bên cạnh còn để một chiếc xe đạp, xem ra hắn không chạy xe ô tô đến đây.
Lâm Hiểu cong khóe môi, tâm tình không biết tại sao lại tốt lên vài phần.
Cô chậm rãi đi tới, mà Bác Thần cũng vừa nhìn thấy cô, miệng hắn tươi cười, cũng không đứng lên, đợi cho cô tới gần thì tùy tay vỗ vào chỗ gạch men sứ bên cạnh, ý bảo cô ngồi xuống.
Sau khi tháo được một lớp băng bó, Bác Thần nhăn mày càng sâu: “Em còn sử dụng lực?”
“Không…A…” Lâm Hiểu vừa nói được một chữ, chợt nhớ ra lúc cô giặt quần áo có hơi dùng sức, ngập ngừng một lúc không biết nên nói thế nào, chữ thứ nhất so với thứ hai cách xa nhau nhiều lắm, vừa nghe đã biết nói dối.
Bác Thần ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt nghiêm khắc làm Lâm Hiểu theo phản xạ cúi đầu. Lâm Hiểu cảm thấy mình ngày càng vô dụng, vừa định tiếp tục ngẩng lên lại nhìn thấy bộ dáng Bác Thần đang cẩn thận băng bó cho mình, tâm tư chống đối tan rã ngay lập tức. Mi dài cụp xuống mang theo mê hoặc. Đầu óc Lâm Hiểu rối loạn, trong lòng nói thầm, người này rõ là tâm thần phâm liệt, rõ ràng bình thường là bộ dáng lười nhác đáng đánh đòn một khi thật sự nóng giận, không cần nói cái gì mỗi ánh mắt thôi đã đủ hù chết người.
Bác Thần dùng bông nhúng ít cồn tẩy sạch miệng vết thương, động tác xem chừng rất thuần thục. Lâm Hiểu theo cánh tay nhìn lên mặt, lông mi, đôi mắt, mũi, môi…của hắn. Trước kia không phát hiện, kỳ thực khuôn mặt người này rất đáng nhìn.
“Trong túi còn có sữa, của em đấy.” Bác Thần vừa cuốn băng vừa nói.
“Nga…sao? Có sữa?”
Bác Thần ngẩng đầu nhìn thoáng qua cô. Nói tiếp: “Túi to ấy, vốn không nghĩ mang nhưng mẹ anh nhớ đưa cho anh.”
Lâm Hiểu không đói bụng nhưng lại khát, cô cố gắng không động đậy cánh tay đang băng bó, nghiêng người dùng tay kia kéo cái túi.
“Em đừng động, để anh lấy.” Bác Thần vừa nói xong, Lâm Hiểu đã lấy được hộp sữa, là sữa hút, cô cười, nói với bác Thần: “Anh giúp em lột bỏ vỏ ống hút đi.”
Bác Thần bên này chỉ phải quấn vài vòng cuối cùng, hắn nhanh tay buộc chắc chắn, rồi cầm hộp sữa trong tay Lâm Hiểu, thì thầm trong miệng: “Lột vỏ ống hút không có tác dụng gì, lột chỗ khác mới có ý nghĩa —–ai!”
“…” Lâm Hiểu tặng cho hắn một khuỷu tay, trên đầu đầy hắn tuyến, có hay không nên cảm thấy may mắn hắn còn chưa nói uống sữa hút không có tác dụng, uống… Phi phi phi
Lâm Hiểu cầm hộp sữa, đấu tranh tâm lý một hồi lâu mới dám uống.