
Tác giả: Ái Phiêu Đích Dạ
Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015
Lượt xem: 1341382
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1382 lượt.
tỉnh táo hơn tám phần, hắn mở to hai mắt nhìn về phía bàn tay đang bị đè, cả người về cơ bản đã hoàn toàn tỉnh táo.
Cho đến khi thấy rõ người con gái đang đè lên tay hắn là Lâm Hiểu, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Tốt rồi, hắn vừa mới nghĩ đến việc chính mình uống say không cẩn thận lên giường với người phụ nữ khác, thật đúng là dọa hắn hoảng sợ.
Trái tim Bác Thần bình ổn lạ, xoay người tìm cách ngồi dậy. Hắn tùy tay đặt khăn mặt vào chậu rửa mặt cạnh đấy, trong lòng vô cùng khó hiểu.
“Lâm Hiểu!” Bác Thần gọi vài tiếng nhưng Lâm Hiểu đang ghé vào trên giường cũng chỉ giật giật mí mắt vài cái, bộ dáng không hề muốn tỉnh dậy.
Bác Thần cuối cùng cũng cảm thấy có điểm không ổn, hắn gọi to gọi nhỏ thêm mấy lần nữa, bàn tay đặt lên trán Lâm Hiểu, nhiệt độ nóng bỏng truyền vào lòng bàn tay.
Bác Thần lại sờ lên cánh tay Lâm Hiểu, so với trán, cánh tay cô lạnh lẽo dọa người. Vừa rồi không đắp chăn lại mở điều hòa, bệnh càng thêm nặng.
Bác Thần ôm lấy người Lâm Hiểu, dịch lên trên một chút để cô có thể gối đầu lên cánh tay mình, động tác cuối cùng của hắn khiến Lâm Hiểu đang nửa tỉnh nửa mê thức dậy. Cô mê mang mở hai mắt ra, ha bàn tay chống xuống định ngồi dậy, Bác Thần thấy thế đỡ lấy lưng cô.
“Em thế nào rồi? Sao bị sốt mà còn ở trong phòng anh?” Bác Thần vừa đỡ cô vừa hỏi.
Lâm Hiểu thật sự không còn khí lực, cứ thế ngồi dậy nên cô không tìm được chỗ dựa, cả người đành phải tựa vào người Bác Thần để chống đỡ, đầu cô vừa vặn tì vào cổ hắn.
“Khát…” Lâm Hiểu mơ hồ nói.
Bác Thần nghe cô nói như vậy, quay đầu vừa vặn nhìn thấy mặt tủ bên cạnh có để một cốc nước mật ong, hắn nhanh chóng đưa tới bên miệng Lâm Hiểu, cho cô uống.
Vị ngọt khiến Lâm Hiểu tỉnh táo hơn vài phần, cô nhìn thấy cốc nước mật ong trước mặt thì phục khôi tinh thần, ngồi thẳng người dậy: “Nguy rồi, ngủ quên mất!” Cô nghĩ chỉ nằm một lát thôi nhưng đâu ngờ…
Nhưng mà sức lực của cô cũng chỉ có thể cố ngồi dậy là hết, ngay sau đó Lâm Hiểu không nhịn được sụp xuống ngã xuống giường.
Đầu vừa vặn ngã trên gối, chiếc giường mềm mại bên dưới khiến cô thiếu chút nữa phát ra tiếng than thoải mái.
Bác Thần thật bất đắc dĩ, hắn cầm điện thoại lên xem đồng hồ, 2 giờ 12 phút, đã quá nửa đêm. Đầu hắn vẫn còn co rút đau đớn, thuận tiện cầm cốc nước Lâm Hiểu vừa uống lên uống mấy ngụm rồi quay đầu nói với Lâm Hiểu: “Em làm sao vậy, hơn nửa đêm mà còn dám ở phòng anh à?”
Thực ra Lâm Hiểu cũng đoán được bây giờ đã quá nửa đêm, chuyện đã đến nước này cô cũng chẳng cần nghĩ đến hậu quả gì nữa, vò đã mẻ lại sứt rồi nên cô tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi. Cho đến khi nghe thấy Bác Thần hỏi như vậy, lý trí mới trở về, cô cố gắng đứng lên nhưng chỉ giãy dụa được một chút rồi cũng chẳng có kết quả, nên cứ nằm trên giường nói với Bác Thần: “Dì Lan bảo anh uống rượu nên gọi em tới trông anh, sau lại bảo em giúp đỡ chăm sóc anh.” Đại khái mọi chuyện là như vậy, trong lòng Lâm Hiểu còn cân nhắc không biết cô có nói quá chuyện nào không?
Quả nhiên là thế, Bác Thần âm thầm thở dài, “hiểu biết” của hắn với mẹ mình lại bay lên một tầm cao mới.
“Em bị sốt, bị từ bao giờ?” Bác Thần nhìn hai má đỏ ửng của Lâm Hiểu, hai mắt cô nhắm chặt, tóc đen dài phủ trên gối, trông thật mê người.
“Hôm nay, buổi sáng, lúc vừa rời giường…”
“Là buổi sáng ngày hôm qua.” Bác Thần nói thẳng, “Vậy hiện tại em tính sao, trở về hay tiếp tục ở chỗ anh ngủ?”
Suy nghĩ Lâm Hiểu rốt cuộc cũng vận động, vài giây sau, cô mở to mắt, cố gắng đứng lên, “Em trở về ngủ.”
Trong lòng Bác Thần có cảm giác thất vọng không nói rõ, đang chuẩn bị đưa cô về nhà, đột nhiên thấy Lâm Hiểu đứng yên. Chỉ thấy mặt cô không chút biểu cảm ngẩng đầu lên nói: “Em, hình như không mang theo chìa khóa.”
Lâm Hiểu đột nhiên có xúc động muốn lật bàn, cuối cùng cô cố gắng tìm về lí trí. Lúc mới đến cô vẫn tưởng chỉ đi một lát rồi trở về ngủ, làm sao còn nghĩ đến chuyện mang chìa khóa.
Con ngươi Bác Thần lướt qua tia vui sướng. Hắn cảm thấy đầu mình bớt đau hơn, sợ biểu tình quá mức rõ ràng hắn ho nhẹ một tiếng, cố ý thần bí nhìn cô nói: “Vậy đêm nay em tính ở lại chỗ này qua đêm?”
Lâm Hiểu cứng đờ người, đúng rồi, bây giờ đã hơn nửa đêm, lại còn cô nam quả nữ, cô nghiêm mặt trả lời: “Bây giờ em đang bị bệnh, anh sẽ không cầm thú như vậy chứ?”
Bác Thần đứng đắn nói: “Anh là cái loại người như vậy sao?”
Lâm Hiểu vừa thở phào, Bác Thần lại tiếp tục nói: “Chuyện cầm thú như kiểu cho em ngủ dưới đất đương nhiên anh sẽ không làm, yên tâm, hai ta sẽ cùng nhau nằm trên giường, anh không để bụng đâu.”
Hơi thở của Lâm Hiểu ngừng lại, tức giận ném gối vào mặt hắn: “Quả nhiên là cầm thú! Còn là đồ mặt người dạ thú!”
Bác Thần không nhịn được tàn nhẫn cười tươi: “Chuyện này không thể trách anh, là tại em yêu thương nhung nhớ trước.” Nói xong, còn tranh thủ cho cô một ánh mắt ái muội.
Lâm Hiểu vừa thẹn vừa giận, nắm chặt gối đánh cho hắn thêm vài cái nữa, sắc mặt càng ngày càng đỏ, cánh tay cũng càng ngày càng vô lực, cho đến khi ngay cả nâng lên cũng không còn sức.
Bác Thần