
Tác giả: Thi Định Nhu
Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015
Lượt xem: 134732
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/732 lượt.
“Rốt cuộc là các bạn “thẩm du” tinh thần thầy, hay thầy “thẩm du” tinh thần các bạn đây?”
“Thì là “thẩm du” tinh thần lẫn nhau...”
Sau đó cô gái đi vào trong. Nghe những lời nói của cô ấy, Thái Hồng bị dọa sợ không dám nhìn tiếp, lẳng lặng ra căng tin ngoài cổng mua một bịch đậu phộng ăn.
Sau nửa tiếng chờ đợi, tiết đầu tiên kết thúc. Đứng đợi ở ngoài, cô phát hiện có rất nhiều học viên chưa muốn về, họ vây quanh Quý Hoàng trò chuyện. Đến khi cô ló đầu vào quan sát tiếp, tiết thứ hai đã bắt đầu. Cô đành đợi thêm một tiếng nữa mới gặp được Quý Hoàng, toàn thân anh ướt đẫm mổ hôi.
“Cô Hà?” Anh thoáng ngẩn ra.
“Bí thư Triệu nhờ tôi chuyển lời cho anh, chín giờ sáng mai có một cuộc họp quan trọng cần anh tham dự, địa điểm là Dật Phu Uyển... Dật Phu Uyển... Trời ạ! Tôi quên mất tầng mấy rồi.” Cô đưa tay vỗ vỗ đầu mình. “Hình như là tầng hai.”
Anh hững hờ nói: “Sao cô biết mà đến đây tìm tôi?”
“Bí thư cho tôi địa chỉ nhà anh, bạn cùng phòng của anh bảo rằng anh ở đây.”
“Cô đến tìm tôi chỉ vì chuyện này ư?”
“Uhm... vâng.”
“Cô nhờ Thẩm Phi chuyển lời không phải là được rồi sao?”
“Ơ... Ờ nhỉ, sao tôi không nghĩ ra cơ chứ? Đúng là đồ ngốc!”
“Cô đợi ở đây bao lâu rồi?”
“Gần... gần hai tiếng đồng hồ rồi.”
“Ban nãy chẳng phải được nghỉ giải lao sao? Sao cô không vào?”
“Ơ... tôi... đói, ra ngoài mua đổ ăn...”
Anh nhìn đất, sau đó ngẩng lên, nhìn cô với nụ cười thấp thoáng trên môi, không tiếp tục tranh luận: “Nếu cô đã đợi lâu thế rồi, chi bằng đợi tôi thêm ít phút nữa, tôi đi tắm rửa, thay quần áo rồi đưa cô về nhà.”
“Chuyện đó... không cần đâu...”
Chưa nói xong người ta đã đi vào trong mất rồi.
Thái Hồng cắn môi rầu rĩ, không ngừng mắng mình là đồ ngốc. Cô thầm nghĩ, trước khi trở thành đứa ngốc đến không thể ngốc hơn, cô nên “đánh bài chuồn”. Nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu cô tràn ngập những động tác Pilates, mỗi động tác đều tuyệt đẹp, trong suy nghĩ, cơ thể cô cũng theo anh thực hiện những động tác mềm dẻo đó...
Đợi đến khi đầu óc tỉnh táo lại, Quý Hoàng đã thay đồ xong, trên lưng đeo một chiếc ba lô thể thao to đùng đi ra. Cả người anh được bao phủ trong một làn khí ẩm ướt, gió lạnh ngoài cửa ùa vào, mùi hương của chanh và quýt thoang thoảng. Lả mùi hương của nước hoa hay dầu gội đầu cô cũng không biết nữa, chỉ cố gắng hít hà...
“Anh đi xe đạp đến à?” Cô hỏi.
“Không, tôi đi bộ đến đây, nhà cô trên đường Cát Tường phải không?”
“Vâng, không xa lắm, cách đây ba trạm xe.” Cô đưa tay vào túi lấy vé tháng xe buýt ra.
Chợt anh dừng bước, hỏi: “Cô có mệt không? Cô Hà?”
“Không mệt.” Kỳ thực chân cô đã tê rần vì đứng đợi nãy giờ rồi.
“Chúng ta cùng đi bộ về nhé?”, anh nhìn cô chăm chú nói. “Coi như rèn luyện sức khỏe.”
Chắc không có tiền đi taxi hả? Chẳng phải ban nãy anh đã rèn luyện sức khỏe suốt hai tiếng đồng hồ rồi sao? Thái Hồng thoáng bối rối, nhưng vẫn gật đầu.
“Này, không phải hướng này.” Cô nhỏ giọng bảo.
“Đi theo tôi, không sai đâu.” Anh rất tự tin.
Hai người rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Sống hơn hai mươi năm tại thành phố này, Thái Hồng không biết còn có một con hẻm nhỏ thế này ở đây. Đi được nửa con hẻm, thì một bức tường thấp chắn ngang, hết đường rồi.
“Anh xem, đi sai rồi kìa!”
“Không sai.”
“Ở đây có một bức tường.”
“Chúng ta trèo qua.”
Cô giật mình, tưởng anh nói đùa: “Trèo qua? Chúng ta đâu phải kẻ trộm!”
“Bao nhiêu năm rồi cô chưa trèo tường?”
Thái Hồng ngẫm nghĩ: “Chắc mười mấy năm!”
“Thế thì trèo đi, tôi xem cô còn biết trèo hay không.” Anh khoanh tay đứng nhìn cô.
Thái Hồng hóa đá. Cô muốn nói: “Này thầy Quý, tôi là một nữ giáo viên trẻ chín chắn, mẫu mực, là tấm gương của học trò, điều đó có nghĩa tôi không phải đạo sĩ ở Lao Sơn, không chơi mấy trò này đâu nhé!”
Ngó nghiêng xung quanh, phát hiện không có ai, cô bèn đổi ý: “Sao lại không biết! Thầy Quý, thầy ngồi xuống để tôi trèo lên.”
Anh ngồi xuống thật, cô cũng cởi đôi giày thể thao ra, giẫm chân trần lên vai anh không thương tiếc. Nhanh chóng trèo qua tường, cô phát hiện Quý Hoàng cũng đã nhẹ nhàng trèo qua, y như vận động viên vượt chướng ngại vật.
Phủi lớp bụi trên người, cô phát hiện có một bức tường nữa ở phía trước, bức tường này rất cao, muốn trèo qua nó phải trèo lên cái cây bên cạnh. Lần này Thái Hồng chẳng hỏi tiếng nào, ôm lấy thân cây trèo lên, leo qua tường, bám vào cành cây rồi nhảy xuống dưới.
Nhìn Quý Hoàng nối gót cô nhảy xuống, cảnh tượng đó khiến cô bất chợt nghĩ đến người nhện.
Cô thấy vui, bật cười rồi nói: “Anh biết không? Thành phố này nặng nề đến mức người ta thở không nổi. Cơ cấu, cơ cấu, đâu đâu cũng là cơ cấu! Đầu óc chúng ta trở thành một bãi xi măng, bị mấy tòa chung cư cơ cấu hết rồi.”
Quý Hoàng xòe hai bàn tay ra: “Cho nên chúng ta phải trèo tường, leo cây.”
Thái Hồng gật đầu: “Đây là một quá trình giải cấu trúc, thành phố thiết lập nên cuộc sống, thiết lập nên không gian, thiết lập nên dục vọng và sức tưởng tượng của chúng ta, nhưng không thể thiết lập hành động của chúng ta.”