80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thất Niên

Thất Niên

Tác giả: Nguyện Lạc

Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015

Lượt xem: 134792

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/792 lượt.

Mục một cái, mặt không đổi sắc nói: “Không có gì.” Thế mà cô không phát hiện ra, mình đang xem “Cơ quan sinh dục của nam”.
Hứa Mục cũng không đổi sắc mặt gật gật đầu nói: “Ồ.” Nhưng khóe mắt lại lộ ra ý cười trêu chọc.
Lâm Tử Mạch thấy cực kỳ xấu hổ, không hề chờ anh đặt câu hỏi mà đã đi thẳng vào vấn đề nói: “Xin hỏi anh có chuyện gì không?”
Hứa Mục thấy cô đặt câu hỏi, cười cười thực phóng khoáng, miễn cưỡng dựa vào sô pha, gác một chân lên, từ từ nói: “Chuyện gì à? Có đó. Em tên là gì?”
Bàn tay cầm tạp chí của Lâm Tử Mạch thoáng run rẩy, nếu lúc này mà nói cho Hứa Mục biết tên mình, vậy năm 2003 anh thấy Lâm Tử Mạch 18 tuổi, nghe cô nói tên mình, thì tất cả sẽ biến thành cái gì đây? Tốt nhất vẫn là làm cho Hứa Mục hoàn toàn quên đi chuyện đã gặp mình lúc này, Lâm Tử Mạch do dự một chút, nghiêm túc nói với Hứa Mục: “Xin lỗi, em không thể nói cho anh được.”
Hứa Mục cũng chẳng kinh ngạc, chỉ nhẹ nhàng “Ồ” lên một tiếng, hơi nghiêng người, tay phải khoát lên đầu gối chân trái, nghiêng đầu, nhìn sang Lâm Tử Mạch, hơi hứng thú nói: “Tại sao vậy?”
Lâm Tử Mạch không nghĩ ngợi gì vội nói: “Không muốn nói chính là không muốn nói thôi, nào có nhiều cái tại sao như vậy chứ?”
Hứa Mục càng có thêm hứng thú, dịch người ngồi gần về phía Lâm Tử Mạch, ánh mắt sáng quắc biểu tình vô tội nhìn chằm chằm Lâm Tử Mạch: “Nhưng em biết tên anh mà, anh lại không biết tên em, chẳng phải là thực không công bằng sao?”
“Anh là bác sĩ, em biết tên anh cũng là chuyện bình thường thôi.”
“Được rồi!” Hứa Mục cười cười như không có việc gì, để sát vào bên tai Lâm Tử Mạch ái muội nói, “Lạt mềm buộc chặt cũng phải có giới hạn đó.” Dứt lời chợt đứng dậy, lại khôi phục thanh âm ôn nhu nói: “Là chính em không nói đấy nhé, không phải anh không cho em cơ hội đâu! Tạm biệt!”
Nhẹ nhàng khoát tay, lại hướng về chỗ cô thư ký kia nháy mắt mấy cái, Trước cái trợn mắt há hốc mồm của Lâm Tử Mạch, Hứa Mục nhàn nhã rời khỏi phòng tiếp khách của văn phòng viện trưởng. Anh Hứa Mục ở năm 2000, lại là người như thế này sao, giống như một Playboy à?



Một lần nữa bắt đầu (3)


Sau khi Hứa Mục đi rồi, không lâu sau mẹ Âu Dương cũng đi ra. Thấy sắc mặt của bà rất nghiêm trọng, trong lòng Lâm Tử Mạch chợt căng thẳng, cẩn thận châm chước thật lâu, đến khi vào thang máy, mới không nhịn được hỏi: “Bác gái, có phải bệnh tình của anh Âu Dương có vấn đề gì không ạ?”
Mẹ Âu Dương nghe vậy, nghiêng người cầm tay Lâm Tử Mạch, nhẹ nhàng mỉm cười nói với cô: “A Tử không cần lo lắng nhiều như vậy, bác và viện trưởng là chỗ quen biết, bác chỉ lo A Thành sợ bác lo lắng thôi, nó thông đồng với bác sĩ giấu giếm bác, nên bác mới tìm viện trưởng lén hỏi cho rõ ràng. Mắt của A Thành không phải là không có hy vọng phục hồi, chỉ là nó nên giữ tâm tình thoải mái thì sẽ tốt hơn.”
Cuối cùng Lâm Tử Mạch cũng yên tâm, lại an ủi mẹ Âu Dương: “Bác cũng đừng lo lắng nhiều ạ, anh Âu Dương nhất định sẽ được chữa khỏi.”
Được Lâm Tử Mạch an ủi, ngược lại làm cho trên mặt mẹ Âu Dương có thêm một tầng ưu tư. Bà do dự một chút, rồi nghiêm túc nhìn chăm chú vào Lâm Tử Mạch, nói: “A Tử à, bác cũng không muốn lừa cháu. Kỳ thật A Thành có thể phục hồi hay không, chủ yếu phải dựa vào ý chí của nó. Bác sĩ nói với nó rằng nhất định nó có thể phục hồi, là sợ nó mất đi hy vọng, nhưng chính mình tin tưởng mình có thể phục hồi cũng không chắc chắn có thể phục hồi được.”
Trước nay chưa thấy mẹ Âu Dương nghiêm túc như thế này, dừng một chút, lại nói tiếp: “Bác nói tất cả với cháu, là hy vọng cháu hãy nghiêm túc lo lắng một chút, cháu còn trường học, nếu cháu muốn rời đi, bác cũng không ngăn cản cháu. Tuy nhiên, cháu nhất định đừng để A Thành biết được mọi chuyện.”
Mẹ Âu Dương thực lo lắng, lòng tràn đầy sầu lo: “Chỉ hai đứa đi có được không?”
Âu Dương Thành rút tay của Lâm Tử Mạch đang ôm cánh tay mình ra, nhanh chóng nắm chặt cổ tay cô, kéo cô vào gần mình, nói với mẹ: “Mẹ, cô ấy cũng không phải không nhìn thấy, mẹ không cần lo lắng đâu.”
“Cháu sẽ chăm sóc tốt cho anh Âu Dương bác ạ, bác cứ yên tâm.” Lâm Tử Mạch lại an ủi vài câu, cuối cùng mẹ Âu Dương cũng thả bọn họ đi. Ra đại sảnh, mới chú ý đến bên ngoài đang có vài hạt mưa nhỏ tí tách, buổi sáng trời còn nắng đẹp mà bây giờ đã mưa rồi. Lâm Tử Mạch mặc một chiếc váy liền, đang run rẩy vì lạnh. Váy của cô vốn là mặc vào mùa hè, lúc này còn chưa tới tháng sáu, mặc dù mùa hè ở Nam Kinh tới sớm, nhưng những ngày mưa thế này thì nhiệt độ không khí cũng xuống thấp. Vừa ra khỏi đại sảnh bệnh viện, toàn thân cô đã lạnh cóng, tay chân nổi đầy gai ốc, tuy cánh tay nhỏ bé được Âu Dương Thành cầm có truyền đến ấm áp nhẹ nhàng, nhưng cô vẫn không thể ngừng run rẩy. Xe còn chưa tới, hai người đứng ở cửa chờ, mẹ Âu Dương cũng đã vào thang máy rồi, Âu Dương Thành liền buông lỏng bàn tay đang nắm tay Lâm Tử Mạch ra.
Một trận gió lạnh thổi tới, Lâm Tử Mạch ôm chặt hai tay cố giữ lại một chút ấm áp. Ngay sau đó, làn da mịn màng tiếp xúc với không khí của cô đã được một l