Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thất Niên

Thất Niên

Tác giả: Nguyện Lạc

Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015

Lượt xem: 134816

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/816 lượt.

à lại nhếch môi, lắc lắc đầu cười vài tiếng, cuối cùng cười to “Ha ha” hai tiếng, sau đó vươn tay, vỗ vỗ bả vai Lâm Tử Mạch, nhìn chằm chằm cô nói: “Anh đã sớm biết mà.”
Lâm Tử Mạch tiếp tục thất thần, thấy giọng điệu của anh là lạ. Hứa Mục gật gật đầu cười nói: “Yên tâm đi, anh có thể giúp em.”
Lâm Tử Mạch còn chưa thoát khỏi lời vui đùa vừa rồi, khó hiểu nhìn chằm chằm vào ánh mắt Hứa Mục. Hứa Mục lại né tránh ánh mắt cô, xoay người xuống xe, mở cửa xe cho cô.
“Tạm biệt.” Lâm Tử Mạch vẫy tay chào tạm biệt Hứa Mục. Nhìn xe Hứa Mục rời đi, cô vẫn không hiểu rõ hành vi của anh.
Hứa Mục nói giúp cô và cũng thật sự bắt đầu giúp cô. Anh hẹn cô đi ra ngoài ăn cơm, sau đó gọi Âu Dương Thành đến; anh thường xuyên làm như vô ý nói cô là mẫu cô gái Âu Dương Thành thích; khi Âu Dương Thành đi công tác anh còn để cô giúp Âu Dương Thành trông Tiểu Cáp. Chỉ là, tuy rằng làm nhiều như vậy, Âu Dương Thành vẫn thủy chung coi cô là một cô bé, chưa từng có chút tình cảm nào với cô, thẳng đến một ngày.
Hứa Mục nói có chuyện muốn tuyên bố, liền đưa Lâm Tử Mạch đến căn hộ Âu Dương Thành sống một mình. Ngày đó cơm trưa là Lâm Tử Mạch làm, Hứa Mục đưa cô đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, lúc đầu cô hỏi Âu Dương Thành thích ăn cái gì, Hứa Mục lại nói: “Hôm nay không cần suy nghĩ nhiều quá, em thích ăn cái gì thì làm cái đó đi.”
Lâm Tử Mạch liền nghe lời chọn mấy thứ. Âu Dương Thành nhìn thấy Lâm Tử Mạch đã đến cũng không kinh ngạc, thật ra đó cũng không phải là lần đầu tiên Lâm Tử Mạch đến đây, khi chăm sóc Tiểu Cáp cô đã tới rất nhiều lần, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô đến nhà mà Âu Dương Thành có ở nhà.
Chào hỏi đơn giản vài câu, hàn huyên vài câu, Lâm Tử Mạch liền đi chuẩn bị cơm trưa, Hứa Mục và Âu Dương Thành đi lên ban công sân thượng phơi nắng rồi cùng chơi cờ. Bận rộn một lúc trong phòng bếp, Lâm Tử Mạch vui vẻ nấu ăn; trong phòng khách có tiếng mười hai danh khúc đàn tranh nổi tiếng, tao nhã phối hợp với hai người đang chơi cờ vây. Tất cả những điều này, đẹp tựa câu chuyện cổ tích giữa ngày xuân ấm áp.
Bữa trưa ngày đó cô làm món gì? Cá chép chua ngọt, thịt bò xào ớt xanh, xương sườn om, gà cay xào khô, cà tím kho tộ… [1'> Đều là những món cô thích, may mắn Âu Dương Thành và Hứa Mục cũng rất thích. Chỉ là sau khi ăn một miếng thịt gà, Hứa Mục nhíu nhíu mày, nói: “Không đủ cay.”
Lâm Tử Mạch vội hỏi: “Không đúng sao? Em thấy anh Âu Dương đi ra ngoài đều không thích ăn đồ cay mà, em nghĩ có lẽ anh ấy không thể ăn cay, cho nên không cho nhiều ớt mà thêm một chút hạt tiêu.”
Âu Dương Thành nghe vậy, nhìn Lâm Tử Mạch thật sâu, cũng gắp một miếng bỏ vào miệng, nửa ngày sau, nói câu: “Hương vị rất ngon.”
Lâm Tử Mạch lập tức mặt mày hớn hở. Sau khi ăn xong, Lâm Tử Mạch từ chối lời muốn giúp dọn dẹp của hai người, một mình thu dọn tàn cục, quét tước phòng bếp, sau khi đi ra phát hiện hai người đang ngồi trên sô pha đợi cô.
“Làm sao vậy?” Lâm Tử Mạch đứng ở phòng khách không biết làm gì.
Hứa Mục cười ý bảo cô ngồi vào bên cạnh Âu Dương Thành:”Anh có chuyện muốn tuyên bố.”
“Nói đi.” Âu Dương Thành ôm cánh tay tựa vào sô pha.
Hứa Mục cười cười, nhìn nhìn Âu Dương Thành, lại nhìn nhìn Lâm Tử Mạch, chậm rãi mở miệng: “Ngày mai anh bay, đi Mỹ.”
Lâm Tử Mạch gần như có trực giác cảm giác được Hứa Mục sẽ không trở lại: “Muốn đi thật lâu sao?”
Hứa Mục cười: “Đúng vậy, anh đến trường ở Mỹ, khả năng vài năm cũng không thể trở lại.”
“Tại sao đột nhiên muốn đi, trước đây anh cũng chưa nói ra một chút tin tức nào.” Âu Dương Thành buông lỏng hai tay trước ngực, nhíu mày hỏi.
Hứa Mục vẫn mỉm cười nhạt nhẽo:”Còn muốn chạy cơ, sau đó xin lưu học, không nghĩ tới lại thuận lợi như vậy. Chuyện này chẳng phải là chuyện mừng cho hai đứa à.” Nhìn biểu tình của hai người, Hứa Mục lại nói: “Anh lo lắng nhất chính là Tử Mạch.”
“Em ư?” Lâm Tử Mạch chỉa chỉa chính mình.
Hứa Mục nhướng mày nháy mắt với cô mấy cái, lại nhìn về phía Âu Dương Thành, nhìn anh chằm chằm nói: “A Thành, Tử Mạch là em gái anh, về sau em phải chăm sóc tốt cho cô bé đấy. Cô bé xinh đẹp như vậy, trăm ngàn lần đừng để mấy thằng nhóc ngốc nghếch trong trường lừa đi, bằng không đến lúc nào đó em hối hận cũng không còn kịp đâu.”
“A?” Lâm Tử Mạch xấu hổ không biết nói cái gì cho phải. Âu Dương Thành lại cùng Hứa Mục nhìn nhau thật lâu, sau đó đột nhiên quay đầu, thật sự nghiêm túc nhìn cô nói: “Được.”






Đã xảy ra trong tương lai (3)
Sau đó là thế này, Âu Dương Thành bắt đầu chăm sóc Lâm Tử Mạch giống như Hứa Mục. Cùng nhau đi dạo trong công viên, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau trông Tiểu Cáp, họ giống như đã sống cùng nhau lâu ngày rồi, nhưng Âu Dương Thành lại chưa bao giờ tỏ thái độ gì với cô. Cô tưởng những gì mình làm còn chưa đủ, cô còn rất nóng vội, vì thế vẫn chậm rãi chờ đợi, chờ đợi đến khi mình có thể đi vào lòng anh. Cứ như vậy suốt hai năm. Khi cô học đến năm thứ tư chuẩn bị tìm việc làm, Âu Dương Thành từng hỏi Lâm Tử Mạch có muốn đến côn


Polly po-cket