Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thất Niên

Thất Niên

Tác giả: Nguyện Lạc

Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015

Lượt xem: 134805

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/805 lượt.

g ty anh làm việc không, Lâm Tử Mạch không đi, nhưng lại chọn một công ty cách công ty của Âu Dương Thành không xa. Buổi tốt ngày ký xong hợp đồng, Âu Dương Thành ở nhà chúc mừng cô. Lâm Tử Mạch làm rất nhiều món ăn ngon, hai người ăn thực vui vẻ, Âu Dương Thành còn uống một chút rượu, Lâm Tử Mạch cũng uống cùng anh. Lâm Tử Mạch không chú ý đó là loại rượu gì, chỉ biết đó nhất định là rượu ngon, nhấp nháp cái miệng nhỏ, mùi thơm ngào ngạt của rượu, làm người ta say mê.
Mỗi lần đều là Lâm Tử Mạch quét tước chiến trường, Âu Dương Thành cũng có thói quen không yêu cầu giúp đỡ. Có vẻ như điều hòa trong phòng làm anh thấy nóng, anh liền kéo một cái ghế dựa ngồi trước cửa sổ sát đất, mở tất cả cửa sổ ra, gió lạnh đột nhiên ùa vào, rèm cửa màu trắng “Sa sa” rung động, anh kéo kéo cổ áo sơmi, cảm giác thư thái một chút.
“Sao lại mở cửa sổ ra thế?” Lâm Tử Mạch đi ra từ phòng bếp nhìn thấy anh ngồi trước cửa sổ nên cũng lại gần đó, đi gần đến nơi mới phát hiện anh đã mở cửa sổ.
Âu Dương Thành quay đầu nhìn cô một cái, lại kéo kéo cổ áo quay đầu nhìn ra ngoài, giọng nói không rõ: “Thấy hơi nóng.” Hình như anh hơi say, nhìn mọi thứ có chút mơ hồ.
Không thể nói gì nữa, Lâm Tử Mạch luôn cảm thấy lời này có chút kì quái.
Ngày hôm sau, mẹ Âu Dương gọi xe đi tiễn họ, giống như sợ bọn họ có thể làm chuyện gì đó, đi cùng đến đường cao tốc mới thôi. Sau khi vẫy tay tạm biệt mẹ Âu Dương Thành, Lâm Tử Mạch quay người lại ngồi thẳng. Lúc đến một đoạn rẽ trên đường cao tốc, nhìn vào cửa kính xe, Lâm Tử Mạch vẫn còn thấy mẹ Âu Dương đứng ở chỗ chia tay, rốt cục không nhịn được hỏi Âu Dương Thành: “Âu Dương, trước đây anh thường đối nghịch với bác à, sao bác luôn đề phòng anh như đề phòng cướp vậy, hai người cứ như đang làm hoạt động bí mật gì ấy!” Rõ ràng bà biết mọi việc rồi mà khi về nhà vẫn còn gọi điện thoại dò hỏi, thường hỏi Lâm Tử Mạch về tình hình của Âu Dương Thành, bây giờ còn phải nhìn anh ngồi trên xe đi đến đường cao tốc nữa, cô cảm thấy bà mẹ này nhất định là bị con lừa gạt nhiều lần rồi nên mới cảnh giác như vậy.
Ngoài ý muốn lại nhìn thấy khóe miệng Âu Dương Thành run rẩy một chút, hồi lâu mới nói: “Vì trước đây chống lại chế độ quân chủ chuyên chế của bố anh, thói quen thôi.”
“A!” Lâm Tử Mạch mở to hai mắt, thực không nhìn ra người dịu dàng như mẹ Âu Dương lại làm quân chủ chuyên chế ở trong một nhà ba người, mà người lạnh lùng bình tĩnh như Âu Dương Thành vẫn có gen nghịch ngợm a. “Em nghĩ mình có thể tưởng tượng ra chuyện anh từng làm.” Lâm Tử Mạch cười nói. Những chuyện mà không ai nghĩ đến, đổi trắng thay đen khẳng định đã làm không ít, nếu không sao mẹ anh lại phải đề phòng anh như vậy. Vụng trộm quay đầu cười, nhìn thấy thần sắc có chút tức giận của Âu Dương Thành qua cửa kính xe, cô càng cười vui vẻ hơn.
Đi đường rất thoải mái, Tiểu Chu lái xe cũng rất ổn định, sau khi ăn cơm trưa trở lại đường cao tốc, Lâm Tử Mạch nhàm chán buồn ngủ, đến khi được Âu Dương Thành gọi dậy thì họ đã đến thành phố Cửu Giang. Nâng đầu dậy từ trên vai Âu Dương Thành, Lâm Tử Mạch gần như không kìm nén được cảm giác kỳ dị trong lòng, một năm từ khi đi làm cô không có nhiều ngày nghỉ để về nhà, mỗi lần trở về là một lần cô vô cùng hưng phấn, huống chi, đây là nhà cô năm 2000. Có lẽ, cô thậm chí còn có thể nhìn thấy mình ở năm 2000?
Xe đi hết đường cao tốc tiến vào nội thành, nhà Lâm Tử Mạch ở phía bắc nội thành, không phải trung tâm khu phố, nhưng vẫn ở ngoài mặt đường. Nghĩ rằng ít nhất ngồi trong xe cũng có thể nhìn thấy nhà mình, Lâm Tử Mạch liền ghé sát người gần cửa kính, không để ý trái tim mình đang kinh hoàng, nóng bỏng chờ đợi. Đèn đỏ, xe chỉ dừng lại cách cửa nhà cô một đoạn. Giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì, Lâm Tử Mạch hỏi: “Mấy giờ rồi ạ?”
Âu Dương Thành ngồi bên cạnh trả lời: “Năm giờ.”
Năm giờ ư, lúc này mình đã tan học rồi? Dường như muốn trả lời nghi vấn trong lòng mình, một cô bé mặc đồng phục học sinh đi xe đạp màu tím đứng lại gần cửa xe của họ. Tóc đuôi ngựa buộc chặt, thẻ học sinh đeo trước ngực phản xạ dưới ánh mặt trời, còn có, cái yên xe kia mẹ tự tay bọc cho, tất cả đều vô cùng quen thuộc. Trong nháy mắt, thế giới ồn ào giống như không tồn tại. Mở cửa kính xe ra, Lâm Tử Mạch 22 tuổi nhìn Lâm Tử Mạch 15 tuổi, người nào mới là Lâm Tử Mạch? Nếu cô vươn tay, Lâm Tử Mạch 15 tuổi sẽ la lên, như vậy… Phải bình tĩnh! Lâm Tử Mạch buộc đầu óc trống rỗng của mình phải tỉnh táo lại, chậm rãi đóng cửa kính xe vào.
Đèn xanh, xe của họ theo dòng xe đợi đèn đỏ từ từ lăn bánh, Âu Dương Thành thấy cô đột nhiên không nhúc nhích, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Ngay lúc đóng cửa kính vào, trong đầu cô đột nhiên xuất hiện một hình ảnh tựa như đã có từ lâu rồi, giống như nhìn thấy mình 15 tuổi trong lúc vô ý đã quay đầu nhìn sang chiếc Mercedes màu đen bên cạnh, trong lòng thầm than với cửa kính xe đang từ từ đóng lại: “Xe đẹp quá!”
Lâm Tử Mạch vô lực nhu nhu huyệt thái dương: trí nhớ này, rốt cuộc là mình vốn đã có rồi mà bây giờ mới nhớ lại; hay là, bởi vì mình xuyên qua thời gia


Teya Salat