
Tác giả: Nguyện Lạc
Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015
Lượt xem: 134813
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/813 lượt.
Ngoại truyện Hứa Mục
Một ngày vào năm 2003, sau khi ăn cơm trưa ở nhà Âu Dương Thành, Lâm Tử Mạch từ chối Âu Dương Thành và Hứa Mục giúp đỡ, một mình thu dọn tàn cục.
“Tay nghề của Tử Mạch cũng không tệ nhỉ?” Thấy Tử Mạch vào phòng bếp, Hứa Mục thản nhiên nói.
Âu Dương Thành hơi hơi kéo khóe miệng, chậm rãi dựa vào sô pha, thoáng gục đầu xuống, lại đột nhiên mạnh mẽ nâng mắt lên, ánh mắt sắc bén bắn thẳng về phía Hứa Mục, trầm giọng nói: “Anh muốn nói gì?”
Hứa Mục nở nụ cười: “Em đoán anh muốn nói gì?”
Hứa Mục nhẹ nhàng nhắm mắt, trong lòng lặng lẽ chia tay: “Tạm biệt, Tử Mạch của anh, Lâm Tử Mạch.”
(Chữ Tử trong tên Lâm Tử Mạch và Trình Tử đều nghĩa là tử nhưng viết khác nhau. Chữ Tử trong tên Lâm Tử Mạch là màu tím.)
Thời gian tốt đẹp cuối cùng (3)
Âu Dương Thành không nói gì thuyết phục được Trình Tử, cô vẫn kiên trì muốn đến thăm anh, cũng nói muốn đến đây vào ngày 4 tháng 7. Lại là ngày đó.
Nhưng Lâm Tử Mạch cảm thấy thoải mái hơn, nếu vào ngày đó có thể ngăn cản mình không nhìn thấy Âu Dương Thành, vậy năm 15 tuổi cô sẽ không yêu thương Âu Dương Thành, sau đó cô sẽ không đến Nam Kinh, chuyện này chuyện kia qua đi, nói cách khác tương lai của cô cũng sẽ thay đổi, lại càng không thể xuyên qua đến năm 2000. Tuy rằng nghĩ như vậy là rất mâu thuẫn, nhưng cô chỉ cần xác định mình không biết Âu Dương Thành là được. Cho nên, nửa tháng trước ngày đó, là những ngày ở chung cuối cùng của cô và Âu Dương Thành trong kiếp này, cô quyết định buông tha tất cả lòng mình, chỉ cần lưu lại một đoạn thời gian tốt đẹp cuối cùng.
Tháng 6 là mùa ế hàng ở Lư Sơn, nhưng du khách đến Lư Sơn cũng không thiếu. Ngũ Lão Phong, hồ Như Cầm, vách Long Thủ, thác Tam Điệp (thác ba tầng) , động Hàm Bà [1'>… cảnh đẹp ở Lư Sơn nhiều đếm không xuể, trong nội thành Cửu Giang còn có lầu Tầm Dương, đình Yên Thủy, đình Tỳ Bà. [2'> Không thể để Âu Dương Thành quá mệt mỏi, Lâm Tử Mạch liền quyết định một ngày nghỉ ngơi một ngày theo kế hoạch cơ bản. Thời gian dành cho họ tựa như cũng dư dả, nhưng thực ra đối với Lâm Tử Mạch mà nói thì lại vô cùng ngắn ngủi.
Hai người đến thác Tam Điệp vào một ngày nắng ấm. Ngắm thác Tam Điệp từ trên núi không thể sánh bằng ngắm từ phía dưới thác, nhưng đường xuống thác cũng có chút khó khăn, sau khi ngồi cáp treo vẫn phải đi bộ hơn một nghìn bậc đá nữa. Mắt của Âu Dương Thành chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng và bóng người mơ hồ, nhưng để phân rõ bậc thang thì rất khó, cho nên Tử Mạch cũng không tính dẫn anh xuống đó, hai người chọn một chỗ tốt nhất để đứng, ngắm nước chảy từ thác Tam Điệp.
“Thế nào, thấy rõ không?” Lâm Tử Mạch nghiêm túc hỏi Âu Dương Thành. Được ngắm nhiều non sông tươi đẹp của tổ quốc, vui vẻ thoải mái cũng giúp ánh mắt anh khôi phục nhanh hơn.
Âu Dương Thành tiến lên hai bước, nắm lấy bả vai cô, giọng nói có chút hờn giận: “Thành người thọt rồi mà còn thể hiện! Anh đỡ em!”
“Anh nhìn rõ hơn rồi?” Lâm Tử Mạch nhớ tới Âu Dương Thành chỉ có thể nhìn được hình dáng người mơ hồ, liền hỏi, “Ngay cả em đi khập khiễng anh cũng nhìn ra, xem ra ánh mắt anh lại khôi phục không ít rồi!”
“Ừm, hình như là vậy.” Âu Dương Thành nhíu nhíu mày, thật ra anh cũng không chú ý, bởi vì tầm mắt vẫn đang mơ hồ nên không rõ ràng nó có thay đổi, cũng xem nhẹ cải thiện nhỏ này.
“Chắc chắn rồi!” Lâm Tử Mạch vui mừng ngẩng đầu nhìn lên ánh mắt Âu Dương Thành, “Anh ngẫm lại đi, khi anh vừa nhìn được, không phải khoảng cách rất gần mới thấy được bóng người mơ hồ sao? Vừa rồi khoảng cách xa như vậy, anh vẫn có thể thấy rõ em, đó là tiến bộ rất nhiều đó, thế mà anh còn không nói cho em biết!”
Âu Dương Thành nhắm mắt vào, lại mở ra, mới phát hiện tựa như mình đã nhìn rõ hơn không ít. Vui vẻ cúi đầu nhìn về phía Lâm Tử Mạch, lại thất vọng phát hiện ra vẫn không thấy rõ khuôn mặt cô, tuy rằng, mơ hồ có thể nhìn ra cô có một cái cằm nhỏ nhắn xinh đẹp.
“Thế nào, không có tiến bộ ư?” Lâm Tử Mạch nhìn ra thất vọng trong mắt Âu Dương Thành, vội vàng hỏi.
Âu Dương Thành nhanh chóng thu hồi cảm xúc nho nhỏ của mình, một lần nữa tươi cười nói: “Không phải, so với lúc vừa bắt đầu, quả thật rõ ràng rất nhiều. Nhưng vẫn không nhìn rõ được em.”
Lâm Tử Mạch tựa như thỏa mãn hơn Âu Dương Thành rất nhiều, cô đẩy bàn tay anh đang nắm vai mình, một tay nâng lên vòng qua thắt lưng anh, cùng anh đi về phía trước, “Có tiến bộ là tốt rồi, bình minh đã tới, cách ánh sáng không xa nữa đâu!”
Nói nói cười cười một lúc cũng đi đến nơi. Hang núi quen thuộc, mây mù quen thuộc, người quen thuộc. Lâm Tử Mạch còn chưa thoát khỏi cảm xúc mãnh liệt, Âu Dương Thành cũng đã theo số mệnh đi tới nơi lần đầu tiên cô gặp anh.
“Đây là hang Cẩm Tú!” Thân hình kiên nghị của Âu Dương Thành đối mặt với biển mây đang anh dũng bay đến, phát ra một tiếng cảm khái.
Là như vậy đó! Trong đầu Lâm Tử Mạch “Oanh” một tiếng nổ tung. Áo sơ mi màu đen giản dị, quần kaki màu cà phê, không biế