
Tác giả: Nguyện Lạc
Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015
Lượt xem: 134727
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/727 lượt.
án ghét này nói chuyện với mình, anh thật sự chán ghét mình như thế sao? Cô chỉ muốn chăm sóc cho anh, không muốn khi anh bị thế này mà rời bỏ anh. Anh lại hy vọng cô rời đi sao, còn dùng cách đuổi cô đi vụng về như vậy?
Tiếng nhạc chuông của di động vang lên, Âu Dương Thành không hề để ý cô, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, xoay người đi sang bên cạnh nghe điện thoại.
Lâm Tử Mạch ai oán nhìn lưng Âu Dương Thành đang quay về phía mình, rồi xoay người nhìn về phía hồ Huyền Vũ. Sắc trời có chút âm u, ngọn đèn bên hồ cũng sáng lên rồi. Nhà ga phía bắc hồ đèn đuốc luôn sáng trưng không thua kém ban ngày, nhưng Lâm Tử Mạch vẫn thích nhìn ánh sáng rõ ràng trên mái hiên, thế nên cô dõi mắt trông về phía xa.
Kia là cái gì? Lâm Tử Mạch hung hăng bóp bóp mu bàn tay mình. Nhà ga lớn như vậy thật sự không có, bị biến đi đâu rồi, còn bị trở lại thành một nhà ga cũ kĩ? Thật sự không phải cô đang nằm mơ chứ? Lại nhìn chung quanh, những nhà cao tầng quanh hồ không thấy nữa, tiểu khu cao tầng ven hồ nơi bọn họ ở cũng không thấy, thậm chí, cô còn thấy được phía đông bắc hồ đang thi công một công trình. Chẳng lẽ, đường hầm của hồ Huyền Vũ vẫn còn đang xây dựng sao? Cắn cắn môi dưới, cô nhẹ giọng hỏi chính mình: hay là, mình xuyên qua thời không, trở về quá khứ? Cho nên Âu Dương Thành không biết mình, cho nên Tiểu Cáp nhỏ đi, cho nên nhà ga lớn đã không có? Tất cả những chuyện xảy ra phía trước cũng không giống như mình tưởng tượng, chuyện tình của Âu Dương Thành và Trình Tử là có thật, giúp Tiểu Cáp đeo vòng là có thật, vậy thì luồng sáng kì quái kia cũng có thật! Mà bây giờ, mắt của Âu Dương Thành không nhìn thấy, cũng là sự thật! Nhưng mà Âu Dương Thành cho tới bây giờ vẫn không nói với cô, mắt của anh đã từng không nhìn thấy! Như vậy, đây thật sự là quá khứ đã qua sao?
Lâm Tử Mạch xoay người nhìn về phía Âu Dương Thành, bắt đầu thật sự lắng nghe anh tiếp điện thoại. “… Không cần trở về đâu mẹ ạ. Con sẽ tìm nhân viên hộ lý chăm sóc mình.” Tay trái của Âu Dương Thành cắm trong túi quần, tay phải cầm điện thoại, trả lời thực nghiêm túc. “Vâng, mẹ cứ yên tâm… Nhân viên hộ lý chuyên nghiệp mà mẹ còn lo lắng sao… Mẹ mà trở về thì bố con sẽ thế nào, mẹ vẫn nên ở lại Bắc Kinh chăm sóc bố con đi ạ… Mẹ, thực sự không cần… Thật ra có Trình Tử chăm sóc con rồi… Cô ấy đặc biệt trở về từ nước ngoài để chăm sóc con đó… Mẹ tìm cô ấy làm gì ạ… Được, được, con không lừa mẹ, cô ấy thực sự đã trở lại, để con gọi cô ấy nhận điện thoại.”
Âu Dương Thành che di động, xoay người lại, mặt hướng về phía Lâm Tử Mạch, nhưng ánh mắt vẫn nhìn thẳng. “Tôi biết cô ở bên cạnh. Giúp tôi một việc đi, tôi sẽ trả ơn cô.” Giọng điệu của Âu Dương Thành vẫn rất lãnh đạm, nhưng nghe được lại thấy thật chân thành. Ánh mắt anh không dừng trên người Lâm Tử Mạch, thoạt nhìn giống như có chút xấu hổ. Có điều anh cũng không phải là một người nóng tính, ngược lại vẫn có lễ phép vẫn có giáo dưỡng, vừa nãy đối xử với Lâm Tử Mạch như vậy cũng là do tâm trạng của anh không tốt, cho nên giờ phút này anh nhờ cô mới thoáng có chút xấu hổ.
Lâm Tử Mạch cũng không ngại mà mỉm cười, cô vĩnh viễn sẽ không cự tuyệt Âu Dương Thành, bất luận anh yêu cầu điều gì, đương nhiên cũng sẽ không trách anh. “Rất vui vì giúp được anh, không cần cảm tạ đâu.”
Âu Dương Thành hơi kinh ngạc, có lẽ anh không nghĩ tới mình lạnh lùng đối đãi với cô như vậy mà cô lại có thể dễ dàng đáp ứng mình. Giọng điệu của anh cũng ôn hòa rất nhiều, anh nói: “Cảm ơn. Phiền cô nói dối với mẹ tôi một chút, cô nói cô tên là Trình Tử, học đại học ở Mỹ, đặc biệt về đây chăm sóc tôi, hãy nói mẹ tôi không cần trở về Nam Kinh.”
Trình Tử. Lâm Tử Mạch trước kia chỉ đoán cô ấy đã từng là bạn gái của anh, nhưng chưa từng hỏi anh, bây giờ mới biết có lẽ họ đã quen nhau khi học tập ở Mỹ. Trong lòng Lâm Tử Mạch nghĩ vậy, ngoài miệng lại nói: “Được ạ.” Sau đó tiến lên, nhận lấy điện thoại di động của Âu Dương Thành.
Thật sự là nhiều năm trước rồi, lúc này Lâm Tử Mạch mới chú ý, Âu Dương Thành vẫn dùng điện thoại NOKIA nhưng màn hình là đen trắng loại cũ nhất, không biết sản xuất từ năm nào, tuy nhiên khi đó khẳng định là cô còn chưa có di động. Âu Dương Thành đứng một bên, Lâm Tử Mạch đặt điện thoại di động ở bên môi, bình tĩnh hào phóng nói: “Bác gái, cháu chào bác ạ, cháu là Trình Tử.”
“Xin chào!” Giọng nói của mẹ Âu Dương Thành thực thân thiết, rất ôn hòa. Lâm Tử Mạch làm bạn gái của Âu Dương Thành suốt 4 năm, mà vẫn chưa gặp mặt mẹ anh, cũng không có gọi điện thoại, thật ra đây chính là lần đầu tiên. Dù vậy cũng đang ở vào tình thế kỳ quái này, dùng thân phận của người khác. “A Thành nói cháu nghỉ học ở Hoa Kỳ, đặc biệt về đây chăm sóc nó?” Mẹ Âu Dương thân thiết hỏi. (Tiểu Dương: Là mẹ Âu Dương thôi, không phải mẹ Âu Dương Thành nhé!)
Lâm Tử Mạch đáp: “Đúng vậy, thưa bác, bác có thể yên tâm ạ, cháu sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt, bác không cần lo lắng đâu.”
“Cô bé ngoan!” Mẹ Âu Dương nói, “Bác và bác trai còn chưa được gặp cháu, chờ có cơ hội, nhất định bác sẽ gặp cháu.”
“Bác gái không