
Tác giả: Nguyện Lạc
Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015
Lượt xem: 134728
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/728 lượt.
cần khách khí ạ.” Lâm Tử Mạch nhu thuận trả lời.
“Ừ, được, cứ như vậy đi. Bố của A Thành bác vẫn không yên tâm, A Thành thì vẫn cần chăm sóc.” Cuối cùng mẹ Âu Dương dặn dò.
“Cháu sẽ làm vậy ạ, bác cứ yên tâm đi… . Vâng, được ạ, hẹn gặp lại bác.” Ngắt điện thoại, Lâm Tử Mạch đưa điện thoại di động ra trả lại cho Âu Dương Thành, nghiêng đầu cười nói: “Viên mãn hoàn thành nhiệm vụ!”
Âu Dương Thành cũng không nâng tay nhận điện thoại. Nhìn thấy ánh mắt anh mờ mịt, Lâm Tử Mạch mới nhớ tới anh không nhìn được động tác của mình, cô liền kéo tay anh, đặt điện thoại vào lòng bàn tay anh. “Chờ một chút!” Đột nhiên cô nhớ tới một chuyện, lại cầm điện thoại lên, nhìn vào màn hình. Ngày 18 tháng 5 năm 2000, 18: 12! Thật sự xuyên qua thời không! Bây giờ là năm 2000! Lâm Tử Mạch lẳng lặng đặt điện thoại di động vào tay Âu Dương Thành, không biết phải làm gì.
Gặp lại trong quá khứ (2)
“Cảm ơn cô.” Âu Dương Thành chân thành mở miệng: “Tôi nói rồi tôi muốn cảm tạ cô, cô có yêu cầu gì không, tôi sẽ tận lực đáp ứng.”
Ánh mắt Lâm Tử Mạch từ từ nhìn về phía Âu Dương Thành, lẩm bẩm nói: “Anh để em suy nghĩ đã.” Chính cô cũng không rõ mình đang nghĩ gì nữa.
“Được, tôi chờ cô.” Âu Dương Thành vô cùng thành khẩn đáp. Đương nhiên, anh cũng không có khả năng đáp ứng yêu cầu gì của cô, cô gái này mang đến cho anh cảm giác vui vẻ kì lạ, cô cũng đã giúp anh hai lần, anh cảm nhận được cô là người lương thiện và chân thành, anh tin cô sẽ không đưa ra yêu cầu vô lý nào.
Lâm Tử Mạch chăm chú nhìn Âu Dương Thành, ánh mắt lướt qua người anh, nhìn về phía mặt hồ nói: “Vậy trước tiên anh có thể im lặng ngồi cùng em được không.”
Âu Dương Thành nhắm mắt lại, nói: “Tôi cũng chưa từng nói có thể trả lời vấn đề của cô.” Dừng một chút, lại mở to mắt ra: “Cô nói đi.”
Khóe miệng Lâm Tử Mạch khẽ cong lên, cho cô nói như vậy là đủ rồi: “Ánh mắt của anh còn có thể phục hồi, phải không?”Thân mình Âu Dương Thành cương cứng một chút, không trả lời. Lâm Tử Mạch cũng không để ý, dùng giọng điệu kiên định tiếp tục nói: “Nói cho anh biết nhé, ánh mắt của anh nhất định sẽ tốt hơn, hơn nữa rất nhanh thôi, đầu tháng bảy khẳng định là đã tốt lắm rồi, anh nhất định phải tin tưởng em!”
Dường như Âu Dương Thành có chút hứng thú, mặt hơi nghiêng đi vài phần, trong giọng nói vẫn không chút để ý hỏi: “Ồ, tại sao cô biết, cô là bác sĩ sao?”
Lâm Tử Mạch cười thực vui vẻ, nhưng khi nói chuyện lại ra vẻ thần bí: “Em là thần tiên tỷ tỷ, đương nhiên cái gì cũng biết rồi!”
Sắc mặt Âu Dương Thành đen đi một chút, không hề lên tiếng nữa. Lâm Tử Mạch âm thầm cười trộm vài cái rồi mới nghiêm túc nói: “Vừa rồi chỉ là nói đùa mà thôi.” Âu Dương Thành không quan tâm đến cô, cô cũng không quản, nhíu nhíu mày, nói tiếp: “Em muốn nói ra yêu cầu của mình, anh cũng đừng giả bộ không nghe được không.” Âu Dương Thành cũng nhíu mày, thân mình nghiêng về phía cô, kỳ thật thói quen nhíu mày của Lâm Tử Mạch chính là bị ảnh hưởng bởi Âu Dương Thành.
Lâm Tử Mạch mỉm cười mở miệng: “Yêu cầu của em là em muốn làm hộ lý cá nhân của anh, ở tại nhà anh, cho đến khi —— đến khi ánh mắt của anh tốt lên.” (Hộ lý cũng có thể hiểu là y tá, người chăm sóc)
Âu Dương Thành nghe vậy, lặng im một lát, sau đó tay phải nắm lấy thành ghế dựa, hơi nheo mắt lại, thản nhiên, chậm rãi phun ra vài từ: “Nói lý do.”
Tuy rằng biết anh không nhìn thấy, nhưng lúc này anh đang nheo mắt lại rất giống như đang nhìn cô, rất giống như khi mắt anh còn bình thường, Lâm Tử Mạch bỗng chốc sinh ra hoảng hốt. Nhưng cô rất nhanh thu hồi cảm xúc, còn cẩn thận đáp lời: “Lý do thì có rất nhiều. Thứ nhất, em thất nghiệp, bây giờ em có một hy vọng mãnh liệt là mình có được công việc cam đoan ăn no mặc ấm. Làm nhân viên hộ lý của anh, ít nhất không lo ăn ở. Thứ hai, em cảm thấy anh cần một nhân viên hộ lý. Bởi vì bây giờ anh không tiện làm nhiều việc, đến đầu tháng bảy mới hồi phục, tuyệt đối không thể thiếu nhân viên hộ lý được. Nói cho anh biết này, em có thể chăm sóc người khác rất tốt đó nhé, làm bạn trai của em không biết có bao nhiêu… Ồ, xin lỗi, em lỡ lời.” Lâm Tử Mạch ngừng nói, ngây ngô cười rụt lại hai ngón tay đang dựng đứng lên. Cô đột nhiên nhớ ra Âu Dương Thành trước mặt mình là của bảy năm trước, mà không phải bảy năm sau, trước đó cô luôn nhắc nhở anh mình từng có bao nhiêu bạn trai hạnh phúc thế nào. Cô luôn ở trong hoảng hốt mà quên đi chuyện này.
Âu Dương Thành thấy cô dừng lại, đáp lại không chút lưu tình nào: “Nói không ít, nhưng lý do không chấp nhận được.”
Lâm Tử Mạch hiểu tính cách của Âu Dương Thành, biết được vào lúc này, bình thường anh sẽ không cho phép người lạ đến gần. Cô cũng tinh tường biết được mình chỉ người xa lạ với anh, hơn nữa biết rõ mình mà tiếp cận anh, khẳng định sẽ bị anh từ chối.
Nhưng cô vẫn quyết tâm ở lại bên cạnh anh, ít nhất cũng muốn ở lại cho đến anh đôi mắt anh chữa khỏi. Dù sao, đây là lúc mà anh cần người khác chăm sóc nhất. Về chuyện xuyên qua thời không, cô tạ