
Nếu Tình Yêu Trở Thành Niềm Đau
Tác giả: Kim Huyên
Ngày cập nhật: 03:24 22/12/2015
Lượt xem: 134574
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/574 lượt.
“Cậu không sợ anh ta là tên biến thái mang tội giết người sao?”
“Nhìn bộ dáng của anh ta, xem ra không giống.”
“Cậu chưa từng nghe câu “biết người biết mặt nhưng không biết lòng” sao?”
“Mình sẽ không gặp phải chuyện xui xẻo như vậy đâu.”
“Lái xe đụng phải người, đối phương rõ ràng bị thương không nặng, nhưng lại bị mất trí nhớ, cái này không phải xui xẻo thì cái gì mới là xui xẻo hả?” Lí Bội hỏi cô.
“Cậu nhất định phải rắc muối lên vết thương của mình sao?” Trương Nhân Tịnh dở khóc dở cười nói, nếu như phải nhìn nhận chuyện này ở góc nhìn đó, cô không thể phủ nhận, đây là chuyện cực kỳ xui xẻo, hu hu hu.
“Cậu thật sự quyết định để anh ta về nhà cậu?” Lí Bội hỏi lại cô.
“Nếu như còn biện pháp khác, mình sẽ không ra hạ sách này.” Trương Nhân Tịnh thở dài, bất đắc dĩ nói. “Cũng may trong nhà có hai gian phòng, quần áo của em trai mình anh ta cũng có thể mặc, chứa chấp anh ta cũng không phải vấn đề gì lớn.”
“Cái gì mà không phải vấn đề lớn, vấn đề rất rất rất lớn đó?”
Lí Bội có cảm giác khóc không ra nước mắt, cho tới bây giờ cô cũng không biết Nhân Tịnh lại có lá gan lớn như vậy, hoặc giả như có thể nói cô ấy bị thần kinh rồi, cùng một người không biết rõ lai lịch, một người đàn ông xa lạ, cô nam quả nữ lại ở chung dưới một mái hiên, tại sao lại không phải là vấn đề lớn đây?
Mấy tháng trước, Khương Nghiên cũng gặp phải chuyện tương tự như vậy, nhưng lúc ấy Khương Nghiên đã cùng đường, xét về tình thì có thể cho qua, nhưng tình huống của Nhân Tịnh lại là tự tìm phiền toái nha. Còn nữa…
“Nhân Tịnh, không phải cậu bị chuyện Khương Nghiên muốn kết hôn mà bị kích thích đấy chứ, ngộ nhận vụ tai nạn này cũng giống như Khương Nghiên, có thể là nhân duyên của hai người?” Cô đột nhiên nảy ra ý này.
“Aiz, cậu không nói mình cũng không nghĩ đến, nói không chừng lại đúng như vậy đó!” Đôi mắt Trương Nhân Tịnh đột nhiên sáng lên.
Lí Bội trợn mắt, vừa nhìn thấy phản ứng của cô ấy liền biết mình đã nghĩ quá nhiều rồi.
“Thôi, mình mặc kệ cậu, đến lúc đó nếu như cậu bị giết chết, mình nhất định sẽ đến thăm viếng.” Cô khoát khoát tay nói.
“Sặc! Mình với cậu có thù oán sao, tại sao lại nguyền rủa mình như thế!” Trương Nhân Tịnh cười mắng.
“Nếu đã quyết định xuất viện, mình tiện đường lái xe đưa hai ngươi về, tránh lại phải mất thêm tiền đi taxi.” Lí Bội nói.
“Đại ân không lời nào cảm ơn hết được.” Trương Nhân Tịnh lập tức chắp tay trước ngực làm thành động tác bái Phật. “Vậy mình đi nộp viện phí và lấy thuốc, chỗ này phiền cậu trông chừng giúp mình.”
“OK, đi đi.” Lí Bội gật đầu một cái.
“Đợi mình.” Bỏ lại hai chữ này, Trương Nhân Tịnh cầm giấy nộp viện phí y tá mới đưa cho cô, xoay người rời đi như bay khỏi phòng bệnh.
Thật ra thì Trương Nhân Tịnh cũng không phải chưa từng cân nhắc đến mức độ nguy hiểm khi mang một người đàn ông xa lạ về nhà, nhưng giống như cô đã nói với Lí Bội, trừ làm vậy ra, cô còn có thể làm khác được sao?
Vốn dĩ cô muốn đợi đối phương tỉnh lại, sau đó sẽ thành khẩn xin lỗi, rồi thảo luận vấn đề bồi thường, biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành không có gì, ai biết được, đối phương sẽ bị mất trí nhớ!!!
Đối mặt với việc, vì sai lầm của cô mà người ta bị mất trí nhớ, cô có thể không chịu trách nhiệm chăm sóc người ta sao? Chứ đừng nói trong việc này, cô còn nói dối.
Vì vậy, ngoài dẫn anh ta về nhà, ở cạnh chăm sóc và quan sát, cô thật sự không còn con đường thứ hai có thể đi.
Còn về mức độ nguy hiểm của chuyện này, nói thật, cô đời này chưa từng làm chuyện gì xấu, cũng chưa từng hại người nào, cho nên cô tin ông trời sẽ không an bài cô đụng phải một tên biến thái mang trên người tội giết người được…Sao?
Tóm lại, chuyện đến nước này rồi, bây giờ cô cũng chỉ có thể đi một bước rồi tính một bước thôi.
“Vào đi, Nhân Kiệt”. Dùng chìa khóa mở cửa nhà, cô nói với người đàn ông đi phía sau mình.
Vì đối phương mất trí nhớ, căn bản không nhớ mình tên là gì, cho nên cô quyết định đâm lao thì phải theo lao, dùng tên của em trai để gọi người đàn ông này, tạm thời xem người đó như em trai mình mà đối đãi.
Dù thế nào đi nữa, xem ra người ta cũng còn rất trẻ, chắc cũng không nhiều tuổi hơn cô.
“Chị sẽ giới thiệu trong nhà trước. Đây là phòng khách, phòng tắm ở chỗ này, đây là phòng của em, phòng của chị ở kế bên, còn đây là phòng bếp, cuối cùng, đây là ban công.”
Tiết Hạo Nhiên không ngờ sẽ có ngày mình đến một căn hộ nhỏ như “tổ chim sẻ” thế này, sau khi cô tốn mười giây để giới thiệu về căn hộ xong, anh không nhịn được mà bật thốt lên: “Thật là nhỏ.” Sau đó lập tức bị trừng.
“Chỗ nào nhỏ? Hai người ở trong căn hộ như vậy đã xem là rất lớn rồi, em chưa từng nghe qua câu “nhà ở Đài Bắc rất khó mua” sao? Từ khi còn học trung học, chị đã chi tiêu tiết kiệm, chịu khổ cực, dành dụm đến năm ngoái, thật vất vả mới dành đủ tiền trả tiền cọc đợt đầu để mua ngôi nhà này, không cho phép em nói nó nhỏ một lần nào nữa, nếu không chị nhất định sẽ trở mặt với em.” Cô cảnh cáo cậu ta.
“Phòng này là chị mua, không phải thuê?”
“Không