
Tác giả: Hoa Cười Với Tôi
Ngày cập nhật: 04:02 22/12/2015
Lượt xem: 1341424
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1424 lượt.
nh là cố ý mà.
Tôi nghiến răng, không thèm tốn hơi thừa lời, cố lấy trấn tĩnh. Nếu anh ta nói tôi có thể ngồi trả lời, thì tôi nhất định sẽ không đứng lên.
Mở trang sách anh ta vừa đọc qua, tôi có cảm giác thật khó thở, giống như vừa nhìn thấy sao Hỏa.
Nhìn vẻ bối rối của tôi, anh ta tỏ ra là người biết điều, nói: “Có nói sai cũng không việc gì. Dù sao tôi cũng chưa dạy qua, em có thể thử giải thích theo ý mình, chỗ nào sai thầy sẽ giúp em sửa lại.”
Nói vậy cũng như làm khó tôi rồi. Trong lòng tôi cười lớn một tiếng, ngồi yên trên ghế, hắng giọng, rồi giả bộ làm ra vẻ trang nghiêm nói: “Ý đoạn văn này nói rằng: Giàu sang là ham muốn của mọi người, vì có rất nhiều người không có cách để có được nó nên trở nên đau khổ. Nghèo hèn cũng có ý nghĩa tương tự, ai cũng cảm thấy chán ghét cái nghèo, nhưng không có cách nào vứt bỏ nó, nên càng bi ai. Còn người tài… người tài… là cái quái gì… em không biết…”
“Ha ha ha…” Tôi thẹn quá hóa giận, bất ngờ làm trò cười cho cả
Tuy nhiên, trong số đó không có Chu Dật. Anh ta dùng thứ ánh mắt đe dọa khiến người ta sợ hãi nhìn tôi, gằn từng tiếng: “Chu Đạm Đạm, ra đứng ở phía sau cho tôi.”
Lại bắt đứng? Vì sao bắt tôi đứng? Tôi bất mãn ngẩng đầu lên: “Là thầy bảo em nói, còn hứa nếu em nói sai thầy sẽ giúp em sửa lại. Hiện giờ em không giải thích được, thầy muốn phạt em đứng là sao, làm như vậy hợp lí không?”
“Sửa lại với điều kiện trước tiên là em thử giảng nghĩa.” Anh ta không giận chỉ cười cười: “Trò Chu, dường như em chưa hề cố gắng giải thích.”
Tôi khinh thường nhướng nhướng mắt: “Thầy Chu này! Không lẽ ngoài cách phạt đứng ra, thầy không còn cách nào khác sao?”
Anh ta nghĩ một lúc rồi nói: “Sau khi tan học lên văn phòng gặp tôi.”
Tôi chỉ ráng nhịn mà không nói gì…
Ánh mắt của An Nhược chứa đầy những vì sao sáng lấp lánh ngưỡng mộ, rồi ôm chặt lấy tôi nghẹn ngào: “Hãy quý trọng cơ hội lần này.”
* * *
Lúc tan học, thì trời đã tạnh mưa.
Tôi hiên ngang theo sau Chu Dật đi về phía văn phòng. Lúc đi ngang qua vườn hoa, tôi còn nhàn nhã nhìn những bông hoa nhỏ xinh và những giọt mưa long lanh còn đọng lại trên những cánh hoa đó. Vườn trường vừa được cơn mưa rửa sạch, tỏa ra một mùi hương tươi mát.
Cho dù chết tôi cũng phải bình tĩnh ở góc phòng chờ Chu Dật răn dạy.
Anh ta vừa ngồi xuống, đã bắt tay vào chia bài tập ra thành nhiều phần, rồi lấy ra một tờ giấy trắng viết vài chữ như rồng bay phượng múa gì trên đó. Cô giáo ngồi đối diện liếc tôi một cái, thấy không thể trách cứ, sau đó cười khanh khách hỏi Chu Dật: “Có lẽ thầy Chu đã quen với cách làm việc ở đây rồi.”
Chu Dật gật đầu: “Đúng, bọn trẻ năm thứ sáu đều rất ngoan ngoãn nghe lời.”
“Ơ...” Tôi đang âm thầm nói xấu sau lưng anh ta. Cái gì đây chứ? Anh ta chỉ hơn chúng tôi có vài tuổi, mà nói chuyện như ông cụ. Hừ! Bản thân anh ta cũng là một đứa nhóc thôi
Người nào đó có lẽ nghe thấy tiếng cười của tôi, bổ sung thêm một câu: ”Ngoại trừ cái đám cá biệt không nghe lời, có hơi nhức đầu.”
Cô giáo ngồi đối diện cười ha ha: “Tôi đi dạy trước đây.”
Trong phòng chỉ còn lại hai người là tôi và Chu Dật. Thời gian chậm chạp trôi qua từng giây từng giây một, Chu Dật dường như quên hẳn sự tồn tại của tôi.
Không mắng tôi cũng không thèm quan tâm tôi, để cho tôi đứng ngơ ngác ở góc tường. Chính tôi cũng không biết mình đứng đây làm gì nữa.
Một làn gió nhẹ thổi vào mặt tôi, như thấm vào ruột gan. Trong lúc tôi đang tắm mình trong làn gió tươi mát đó, thì Chu Dật bỗng nhiên quay đầu lại gọi: “Chu Đạm Đạm, lại đây.”
Tôi đứng bên cạnh, vụng trộm đánh giá một bên mặt anh ta. Rõ ràng anh ta có một đôi mắt phượng mê hồn và một bàn tay lớn.
Anh ta rút ra tờ giấy trắng kia, ý bảo tôi ngồi bên cạnh.
“Nếu không hiểu, thầy sẽ giảng nghĩa từng câu từng câu cho em.” Tay trái anh ta cầm một cây bút máy.
Ơ! Tôi phải phản ứng như thế nào đây? Dạy tôi giảng nghĩa sao? Không phải anh ta gọi tôi lên đây để trừng phạt à?
Tư duy của vị thầy giáo này còn cao siêu hơn so với tôi!
Anh dùng cây bút gõ gõ trên mặt bàn, nói: “Tập trung một chút, nhìn vào đây này.”
“Câu đầu tiên: Giàu và sang mọi người đều muốn đạt đến, nhưng nếu không dùng cách lương thiện để có nó, thì sẽ không hưởng thụ được. Thật ra, vừa rồi em giải thích nửa phần đầu cũng không sai, nhưng ý nghĩa của nó không phải là bi ai, mà là không thể hưởng thụ được, em hiểu chưa?”
Chu Dật còn nghiêm túc đánh dấu từng chữ từng chữ trên giấy, tôi không theo kịp. Vì vừa rồi bị shock quá chưa thể tập trung tinh thần, chỉ ngây thơ gật đầu.
Nhìn thấy thái độ của tôi tốt hơn, anh ta tiếp tục giải thích câu dưới.
Anh ta một tay cầm bút, tay kia chỉ vào từng chữ một cho tôi xem, còn thường ngẩng đầu lên phản ứng của tôi. Có lẽ do khoảng cách quá gần, nên khi nhìn thấy rèm mi của anh ta còn dài hơn so với tôi mà mất hồn. Sau đó, còn nhận ra làn da mịn dàng không tìm thấy vết chân lông càng làm tôi thêm khiếp sợ.
Anh ta nghi hoặc ngẩng đầu lên, hỏi: “Làm sao vậy?”
Tôi buột miệng: “Thầy ơi! Thầy không đi làm trai