
Tác giả: Hoa Cười Với Tôi
Ngày cập nhật: 04:02 22/12/2015
Lượt xem: 1341428
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1428 lượt.
ửa vừa mở, tôi đã nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Chu Dật.
Anh ta cũng đồng thời nhìn thấy tôi.
Tôi há miệng thở dốc, á khẩu chẳng nói được lời nào.
Anh ta cũng há miệng thở dốc hỏi: “Em làm gì ở trong này?”
Tôi chớp chớp mắt, tiếp tục im lặng không nói gì.
Anh ta bước từng bước đi đến gần, trong lòng tôi như có tảng đá đè nặng càng lúc càng nặng nề. Tôi run rẩy, hoảng sợ, giơ nắm đấm lên thủ thế: “Thầy… đừng tới đây.”
Nhìn thấy vẻ mặt quái dị của tôi khiến anh ta nghi hoặc hỏi: “Chu Đạm Đạm, em đang làm gì vậy?”
Tôi ấp a ấp úng nhìn xuống đất, ánh mắt mơ hồ, nói quanh co nửa ngày không ra đầu đuôi gì cả… Vì thế chỉ giả khờ cười ngây ngô.
Anh ta nhướng mày: “Nói đi! Nếu không thầy sẽ tới đó.”
Thấy anh ta nhấc chân có ý định bước tới gần, trong lòng tôi quýnh lên. Cái gì cũng không lo được nữa, thẹn quá hóa giận hét lớn lên với anh ta:
“Con bà nó, muốn tôi nói cái gì? Tôi bị chảy máu, phiền thầy đi mua dùm tôi một gói băng vệ sinh!”
Sự cố chấp của thầy
Tôi giận dữ rống lên câu long trời lở đất đó, trong đầu phừng phừng như bốc lửa, nhưng tôi nhanh chóng xìu xuống…
Chỉ thấy thầy Chu đáng thương của tôi, sắc mặt biến đổi. Giống như bình hoa trên bàn thờ, thật rực rỡ chói mắt, cuối cùng đen lại như vẻ tăm tối giữa trời đêm. Vầng trán cương nghị, bờ môi sắc nét, đôi mắt phượng mê hồn đang run rẩy, tất cả những thứ đó cho thấy anh ta nhất định bị chấn động rồi.
Tôi nhịn không được xuất ra một ‘chiêu’ sát thủ cuối cùng. Đôi mày nhăn lại như một bà cụ non, yếu đuối nằm trên bàn, vươn bàn tay nhỏ bé đầy móng vuốt của chim ưng trong không trung, nói: “Thầy ơi… nửa đời còn lại của em… hoàn àn phải dựa vào thầy.”
Cả người Chu Dật thoáng run lên, ánh mắt oán hận liếc tôi một cái: “Em ở đây chờ tôi.” Rồi anh ta nhanh nhẹn bước ra cửa, để một mình tôi cô quạnh trong phòng học.
Tôi yên lặng đưa miếng băng vệ sinh đến trước mặt anh ta: “Thầy mua nhầm rồi… Miếng băng này không phải loại em cần…”
Dường như anh ta rất kích động, lườm tôi: “Chu Đạm Đạm, rốt cuộc em muốn gì?”
Tôi làm ra vẻ đáng thương bĩu môi: “Thật sự đúng là như vậy, miếng băng này không có cánh [3'>, sẽ dễ dàng bị lệch, còn quá ngắn nữa…” Không đợi tôi nói dứt lời, mặt Chu Dật tối sầm, bước chân ra khỏi phòng mà không mang theo vẻ lưu luyến gì.
[3'> Cánh: loại băng vệ sinh có hai miếng nhỏ dán vào quần lót khỏi bị lệch.
Tâm tình của tôi lập tức chìm sâu…
Tuy nhiên, tôi không đủ thời gian để suy nghĩ miên man, khi nghe những tiếng chân dồn dập trên cầu thang… Nhìn Chu Dật đang sải những bước dài trở lại, tôi sợ hãi lùi thật nhanh về phía sau… Ối, ối! Thầy là thầy giáo, đừng đánh em nhé!
Sau đó, tôi chú ý thấy trong tay thầy Chu đang cầm một cái túi lớn hơn gấp hai cái lần trước, đưa lại gần tôi. Đôi chân mày kiếm của anh ta giãn ra, và khẽ nở một nụ cười ngấm ngầm, nói: “Chắc chắn lần này em sẽ thích.”
Nói xong, anh ta thò tay vào trong túi lớn, ung dung lấy ra… một miếng thật lớn.
Tôi… trượt tay xuống, suýt chút nữa đứng không vững. Cứ ngỡ đầu mình bị úng nước, hoặc máu không kịp lưu thông, khi nhìn đăm đăm vào thứ đồ mà anh ta đang cầm. Nhưng cuối cùng cũng xác định được, thì ra đầu óc của người thầy kính yêu này mới bị úng nước.
Ý cười của anh ta càng sâu, đôi mắt phượng loé lên những tia sáng lấp lánh. Thứ anh ta đang cầm là tã dành cho trẻ nhỏ! Trông anh ta cứ như một pho tượng nam thần tự do đang cầm tã trẻ em. [4'>
[4'> Tượng nam thần tự do: nhái theo tượng nữ thần tự do ở New York, Mỹ.
Đôi môi tôi run rẩy, không thể tin được chỉ vào cái bịch tã đáng yêu đó: “Thầy Chu, đây không phải là thứ em cần… thầy…” Kết quả là tôi lúng túng nói chẳng được tròn câu.
Anh ta ra vẻ đứng đắn, gởi cho tôi một ánh mắt mờ ám. Sau đó nhìn bịch tã trong tay, nghiêm nghị nói: “Dĩ nhiên tôi biết em không cần thứ này. Nhưng bỗng dưng nhớ đến đứa cháu ở nhà đã hết tã, nên thuận tay mua luôn một gói. Chẳng lẽ em cho là mình cần dùng thứ này sao, trò Chu Đạm Đạm?”
Nói xong, anh ta dùng ánh mắt như vừa thấy một đứa ngốc nhìn tôi.
Tôi… tôi thật sự không biết nên nói gì nữa. Vì thế nuốt nước miếng xuống cổ họng, nói: “Đương nhiên em biết ạ, em không hề tưởng như vậy đâu, thật mà!”
Anh ta chỉ cười không nói gì, đem tất cả những thứ còn lại trút xuống trước mặt tôi.
Tôi hoảng sợ mở mắt ra nhìn. Bởi vì tôi quên nói mình cần loại băng vệ sinh nào. Và vị thầy giáo thần kinh này mua tất cả các loại. Không chỉ mua tất cả nhãn hiệu, mà ngay cả loại dùng cho ban ngày và ban đêm cũng mua nốt. Tôi… gã Chu Dật này thiệt là điên mà…
“Đây là sao? Thầy Chu à, thật ra em không cần nhiều như vậy đâu.”
Ánh mắt Chu Dật thật gian trá, cười xảo quyệt đáp: “Không sao, trò Chu Đạm Đạm! Em cứ tùy ý chọn lấy một loại, còn lại coi như quà ra mắt của thầy. Sau này, có nhu cầu nữa thì lấy mà dùng.”
Quà gặp mặt ư? Bạn đã gặp qua vị thầy giáo nào tặng học sinh của mình một tá băng vệ sinh làm quà gặp mặt chưa?
Cái không khí lạnh lẽo u á