Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thẻ Đọc Tâm

Thẻ Đọc Tâm

Tác giả: Dịch Phấn Hàn

Ngày cập nhật: 03:09 22/12/2015

Lượt xem: 134840

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/840 lượt.

i, chiếc chăn trùm lên mũi và miệng nên cô bé đã chết vì nghẹt thở.
Bạch Tiêu đã giết người.
Chuyện này chỉ có cô biết. Cũng chỉ có cô mới biết rằng: Dương Di Châu thà rằng sớm lìa bỏ cõi đời, còn hơn là sống một cuộc đời bi thương.






Mỗi cô bé lọ lem đều có truyền thuyết về sự suy nghĩ thận trọng
23. Bất ngờ phát tài
Trên đường về, Bạch Tiêu ở trong trạng thái bất an. Cô không biết giúp bé gái đó chết đi như thế rốt cuộc có đúng không.
Trâu Bác nghĩ rằng Bạch Tiêu vẫn còn nghĩ đến số phận bi thảm của Dương Di Châu mà chán nản buồn bã, anh nghĩ rằng lúc này khó có cách nào để Bạch Tiêu vui lòng được.
Bởi thế, Trâu Bác liền giở tuyệt chiêu: “Bạch Tiêu, anh đưa em đi ăn hải sản nhé!”.
Anh lúng túng: “À, à, không sao, em đi sang bên kia đợi anh nhé, anh xong ngay thôi”.
Bach Tiêu gật đầu rồi quay lại đại sảnh.Lúc quay người đi, cô thấy máy ATM đưa ra một sấp tiền, chí ít cũng đến năm nghìn tệ, Trâu Bác rút ra rồi nhét vào ví.
Bạch Tiêu bỗng nghĩ: “Tại sao Trâu Bác không muốn cô đứng gần khi anh rút tiền, lẽ nào anh sợ cô nhìn thấy số tiền trong thẻ của anh hay mã thẻ hay sao?”.
Bạch Tiêu biết điều quay người đi, tâm trạng chẳng vui vẻ gì.
Cô sa sẩm mặt, cùng Trâu Bác đi vào quán hải sản. Trên đời này, người phi phàm có miệng lớn nhất chính là William Parry Murphy[1'>, vì không ai dám có ý kiến gì với định luật của ông.
[1'> William Parry Murphy (1892 – 1987), là một bác sĩ người Mỹ, đá đoạt giải Nobel Sinh lý và Y khoa năm 1934 chung với George Minot và George Whipple cho công trình nghiên cứu của họ về bệnh thiếu máu cùng cách trị bệnh này.
Ví dụ như: Khi bạn gặp phải một công việc không hài lòng, nhất định sẽ liên tiếp gặp những truyện không vui khác.
Bạch Tiêu đã “giết” người, lại thấy bạn trai không muốn mình đứng gần khi anh rút tiền, sau đó cô muốn ăn một bữa hải sản thật ngon để giải tỏa, kết quả là ăn phải một sợi tóc.
Ai ăn cơm mà chưa từng gặp phải tóc chứ? Ăn món gì cũng lo lắng bất an, ăn phải tóc khi ăn cơm cũng giống như đi đường vấp ngã. Đó là điều rất bình thường…
Bạch Tiêu chau mày vân vê tóc, lại bị Trâu Bác ngăn lại.
Trâu Bác gọi nhân viên phục vụ đến.
Bạch Tiêu sợ phiền phức, không muốn gọi nhân viên phục vụ - ai có thể biết rằng người đó có cãi lại không chứ? Hơn nữa, cô cảm thấy hôm nay việc gì cũng không thuận lợi.
Những người dân lành thường sợ thấy phiền phức, vì thế người xấu mới càng ngày càng càn quấy.
Nhân viên phục vụ đến, đó là một cô gái khoảng mười bảy, mười tám tuổi, sắc mặt nhợt nhạt, lại bôi lớp phấn mắt màu xanh, mái tóc bết được buộc sau gáy.
Nhân viên phục vụ có bộ lông mày rất nhạt, nghe nói người có lông mày quá nhạt thì tính khí đều không tốt.
“Có chuyện gì sao?”, nhân viên phục vụ đi đến, nghiêng người hỏi.
Trâu Bác chỉ vào đĩa cá hấp trước mặt Bạch Tiêu, sợi tóc hiên ngang vừa to vừa dài vẫn hiên ngang nằm trong đó.
Cô nhân viên phục vụ nhìn sợi tóc, dửng dưng nói: “Tôi tưởng chuyện gì lớn chứ! Chỉ là một sợi tóc này thôi sao?”, cô ta vừa nói vừa nhặt sợi tóc lên, lại còn lẩm bẩm: “Đúng là lắm chuyện”.
Vẻ mặt cao ngao ấy, giọng nói kiêu căng ấy khiến Bạch Tiêu rất tự ti: Thấy chưa, quả nhiên người khác coi đó là chuyện nhỏ mà. Bỗng một Bạch Tiêu rất hiểu biết lại cảm thấy vị khách như mình chẳng khác gì người thuộc chòm sao chuyên bới lông tìm vết.
Trâu Bác nắm lấy tay cô nhân viên đang nhặt sợi tóc lên, nói lớn: “Gọi quản lý của các cô đến đây”.
Bạch Tiêu vội nói: “Thôi, bỏ qua đi”.
Tính cách của người có lông mày nhạt lại rất mạnh mẽ. Cô phục vụ tức giận quát lớn: “Sao anh lại cầm tay tôi, anh muốn trêu ghẹo tôi sao?”.
Những cô gái sớm lang bạt trong xã hội quả nhiên là rất mạnh mẽ.
Cô phục vụ đó quát to như thế khiến tất cả khách hàng trong quán lập tức đổ dồn ánh mắt về phía bàn của Bạch Tiêu.
Bạch Tiêu cảm thấy vô cùng ngại ngùng, cảm giác bị những người xung quanh nhìn, thấy mình thật giống chú khỉ.
Cô nói nhỏ với Trâu Bác: “Thôi bỏ đi, thêm một chuyện chẳng bằng bớt đi một chuyện”.
Trâu Bác từng hành động vì việc nghĩa, tính cách đương nhiên cũng nóng nảy và không dễ bỏ qua như thế. Vì anh tin rằng lúc nào cần hành động thì phải hành động.
Anh đã làm thế - một bàn tay vung ra.
Ba phút sau, một nhân viên bảo vệ đến. Cô nhân viên có đôi lông mày nhạt kéo tay anh bảo vệ, khóc lóc thảm thiết, nói rằng mình bị cầm tay, … Bộ dạng mờ ám và thẹn thùng đó khiến người khác không thể hoài nghi rằng họ có gian tình, mặc dù dáng vẻ anh bảo vệ an ủi cô ta rất đứng đắn.
Thời đai này, nhân viên nào cũng tìm cho mình một chỗ dựa. Các cô gái thật là chẳng còn lề lối gì, chẳng trách luôn có những cô gái không thích đi kiếm việc làm.
Anh bảo vệ với ý đồ anh hùng cứu mỹ nhân đã hằm hằm trừng mắt với Trâu Bác.
Trâu Bác rút ra tờ một nghìn tệ ra để lên trên bàn, nói để cô nhân viên đi cắt tóc.
Không khí có chút căng thẳng, anh bảo vệ vốn hừng hực khí thế cũng trở nên do dự.
Cuối cùng, nhân vi