
Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng
Tác giả: Dịch Phấn Hàn
Ngày cập nhật: 03:09 22/12/2015
Lượt xem: 134822
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/822 lượt.
t thiên sứ đứng trước mặt Bạch Tiêu.
Toàn thân cô ta toát lên dáng vẻ như vừa bước ra từ tiểu thuyết ngôn tình. Bạch Tiêu không kìm nổi nữa, cô nói rõ chân tướng với Hạnh Nguyệt.
Cuộc sống vốn rất tàn nhẫn. Chúng ta sớm muộn gì rồi cũng trưởng thành, phải đối mặt với thế giới tàn nhẫn đó. Không ai có thể cứu chúng ta, không ai có thể mãi mãi tạo cho chúng ta những mộng tưởng đẹp, trừ phi chính chúng ta làm tiêu tan những ảo tưởng của mình.
Bạch Tiêu nói với Ngũ Hạnh Nguyệt: “Tối đó Tiêu Tiếu đã nhìn thấy cậu bị bọn du côn cưỡng ép, nhưng vì nhát gan và nhu nhược nên cậu ta đã bỏ chạy. Cậu ta vì không cứu cậu nên đã bị sa sút tinh thần. Cậu ta không thể tha thứ cho bản thân nên luôn sống trong sự hổ thẹn và tự trách lương tâm, tinh thần của cậu ta thất thường nên đã được đưa vào bệnh viện tâm thần”.
Ngũ Hạnh Nguyệt nghe rõ từng câu từng chữ, cô im lặng nhìn Bạch Tiêu, nước mắt lã chã rơi.
Bạch Tiêu không biết phải an ủi ra sao.
Cô đưa tay ra, lau nước mắt còn vương trên má của Ngũ Hạnh Nguyệt.
Da cô ấy rất lạnh.
Ngũ Hạnh Nguyệt lắc đầu, nói: “Tiêu Tiếu đã hiểu lầm rồi. Anh ấy không biết chân tướng sự việc. Không phải tớ bị côn đồ cưỡng ép mà chỉ bị bắt cóc thôi, chúng đòi cha tớ ba nghìn tệ. Cha đã vì sự an toàn của tớ và muốn sự việc như thế không tái diễn nữa nên mới cho tớ đi du học. Nhưng ở nước ngoài tớ rất cô đơn. Tớ trở nên rất mập, ăn kiểu gì cũng vẫn mập. Để có được thân hình nhỏ nhắn như trước, tớ đã không ăn gì, đến nỗi suýt nữa thì chết đói. Ở bên đó tớ không có bạn, tớ nhớ gia đình, nhớ Tiêu Tiếu, nhớ buổi hẹn dang dở của chúng tớ. Tớ muốn tìm đến anh ấy và bắt đầu một tình yêu. Tối đó tớ đã thất hẹn rồi sau đó không còn gặp lại anh ấy nữa. Tớ luôn muốn tìm anh ấy, nói cho anh ấy biết tối đó không phải tớ cố ý thất hẹn. Thời gian đó tớ rất thích anh ấy, tớ không biết những bạn cùng lớp tại sao lại hư cấu sự việc đáng sợ và chướng tai đến thế. Tiêu Tiếu hoàn toàn không có gì phải hổ thẹn và giày vò bản thân đến mức phát bệnh như thế. Tớ rất thương anh ấy”.
Bạch Tiêu kinh ngạc nhìn Ngũ Hạnh Nguyệt, nói: “Cậu có thể tha thứ cho cậu ấy không? Cậu không hận cậu ấy sao?”.
“Vì sao tớ lại hận anh ấy chứ? Nhát gan là điểm yếu trong tính cách mà suốt đời chúng ta không chiến thắng nổi. Anh ấy không cố ý, huống hồ anh ấy đã vì giây phút nhát gan mà phải trả một cái giá đắt như thế.”
Bạch tiêu có chút cảm động, những suy nghĩ hẹp hòi như bị đẩy ra khỏi bộ não.
Khoan dung, chỉ có khoan dung mới có thể khiến chúng ta được giải thoát từ trong đau khổ và thù hận.
Hóa ra, Ngũ Hạnh Nguyệt thật sự có được sự thiên vị của số phận, cô ấy là một người hoàn hảo. Đối với cô gái như thế, bị bắt cóc rồi được trả về khi tốn mất ba nghìn tệ còn có kết cục tốt đẹp hơn rất nhiều so với bị cưỡng ép.
Bạch Tiêu kéo tay Ngũ Hạnh Nguyệt, an ủi: “Không sao đâu. Bây giớ cậu có thể giải thích và nói rằng cậu yêu cậu ấy, cậu không bị bọn côn đồ cưỡng ép. Đồng thời, tớ cũng có một yêu cầu, cậu có thể đáp ứng tớ không?”.
Ngũ Hạnh Nguyệt nói: “Đương nhiên rồi, cậu đã giúp tớ tìm thấy Tiêu Tiếu, cậu giống như một nàng tiên có phép màu”.
Bạch Tiêu nói: “Cậu hứa là sẽ cho tớ căn phòng và nhiều thứ nữa nhưng tớ đều không cần, tớ muốn lấy lại Thẻ đọc suy nghĩ. Cậu giúp tớ lấy lại nó từ chỗ của Tiêu Tiếu nhé!”.
Ngũ Hạnh Nguyệt gật đầu.
Họ cùng xuất hiện trước mặt Tiêu Tiếu.
Tất cả chân tướng đều được nói rõ ràng, sự hổ thẹn và những ám ảnh tinh thần của Tiêu Tiếu trong suốt một năm ròng rã, vào giây phút này, cuối cùng cũng có lý do để cậu ta tha thứ cho bản thân.
Tiêu Tiếu và Ngũ Hạnh Nguyệt ôm chầm lấy nhau, họ cùng khóc vì sự hiểu lầm hoang đường của tuổi trẻ.
Những hoang đường của đời người chính là ở đó.
Tiêu Tiếu trả lại hai tấm Thẻ đọc suy nghĩ còn lại.
Cậu nắm tay Ngũ Hạnh Nguyệt, làm thủ tục ra viện và rời khỏi bệnh viện tâm thần. Đây là một kỳ tích của tình yêu.
Chỉ cần nhận được sự tha thứ của những người mình yêu thương thì tất cả những đau khổ trong lòng chúng ta đều sẽ tiêu tan hết.
Ngày hôm sau có một tin tức được lan truyền khắp nơi: Ngũ Hạnh Nguyệt đã bỏ trốn cùng Tiêu Tiếu. Con gái của một nhà bất động sản đã bỏ trốn cùng anh chàng bị bệnh tâm thần, đây đích thị là một vở kịch.
Không ai biết rằng họ đã bỏ trốn đi đâu. Còn về việc bỏ trốn như thế có đúng hay không, có đem đến cho họ hạnh phúc hay không thì phải rất lâu, rất lâu sau nữa chúng ta mới biết được.
Đây là bí mật chỉ mình Bạch Tiêu biết, là cô đã đưa ra ý kiến để hai người bỏ trốn. Tình yêu của họ, chắc chắn rằng vừa không được gia đình chúc phúc vừa không có được sự thấu hiểu của thế giới. Họ thà yêu nhau trong sự lên án của thế tục còn hơn là rời khỏi thế giới không khoan dung đối với con người này.
Ngũ Hạnh Nguyệt trên đường bỏ trốn đã gửi cho Bạch Tiêu một tin nhắn, nói cho cô biết mình đang ở đâu.
Cha của Ngũ Hạnh Nguyệt cũng từng tìm Bạch Tiêu để nghe ngóng tình hình, còn nói sẽ trả giá bằng một căn nhà mười phòng.
Nhưng Bạch Tiêu quyết định sẽ mãi mãi không nói ra. Bởi t