
Tác giả: Dịch Phấn Hàn
Ngày cập nhật: 03:09 22/12/2015
Lượt xem: 134818
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/818 lượt.
rên thế giới này, đa phần người ta sẽ không tha thứ cho những người điên cuồng vì tình yêu như thế.
Tha thứ là điều mà chúng ta nên học nhất. Đó là cách thức duy nhất để chúng ta chuộc lại lỗi lầm.
Tha thứ cho những điều không tốt đẹp của thế giới, tha thứ cho người khác vì những tổn thương họ gây ra cho mình, tha thứ cho những tính xấu, như thế mới khiến cho tâm hồn lúc nào cũng được thoải mái.
Mỗi cô gái không muốn nói đều có một cuộc đời bi thương
43. Chiếc mũ hồng
Ngày hôm sau, tất cả những đầu báo đều đưa tin Viên cảnh sát có tài thiện xạ bắn trúng đầu tên cướp bằng một phát súng.
Không ai tin những lời nói của Tiêu Tiếu lúc ở hiện trường, không ai tin rằng có một tấm Thẻ đọc suy nghĩ, không ai quan tâm tới câu chuyện phía sau tên cướp.
Chúng ta chỉ có thể ca ngợi, ca ngợi nhân vật chính của những bản tin đã khiến chúng ta cảm động. Còn về vật hy sinh phía sau anh hùng thì lại vô cùng trầm lặng.
Tất cả những con tin bị uy hiếp đều có cha mẹ hoặc người thân đến đón, cười rơi nước mắt để chúc mừng họ sống sót sau tai nạn, chết đi sống lại.
Chỉ có Diệp Lệ Sa là không có ai quan tâm. Cô một mình đi đến toà báo để cung cấp tin, rồi bị những phóng viên không có đạo đức khai thác thông tin đến cùng, cô phải nhớ lại tâm trạng của mình khi bị lưỡi dao kề cổ.
Sau khi tin tức được phát, cô lại một mình đứng trong biển người, giống như một phế phẩm bị bỏ đi, lại chẳng có ai quan tâm đến sự sợ hãi của cô nữa.
Bạch Tiêu bỗng thấy rất đồng cảm với cô gái này, cô đi đến bên Diệp Lệ Sa, nói: “Chào cậu!”.
Hai thiếu nữ kết bạn và cùng đi ăn cơm.
Lúc ở quán ăn đi ra thì trời đã tối, người trên đường cũng trở nên thưa thớt. Chỉ có hai thiếu nữ ngẩn người ngồi bên hồ phun nước.
“Nhất định là cha tớ lại đi tìm con hồ ly tinh đó, còn mẹ thì đang đi khắp nơi tìm kiếm họ hoặc là đang khóc ở nhà”, Diệp Lệ Sa vừa nói vừa khóc.
Trái tim Bạch Tiêu bắt đầu dấy lên nỗi đồng cảm, cô cảm thấy Diệp Lệ Sa thực sự đáng thương. Hôm qua suýt nữa thì bị Liêu Thanh Tùng giết chết, cái mạng nhỏ sắp không còn, cái tình thế ngàn cân treo sợi tóc mà song thân vẫn chìm đắm trong những tình cảm ngổn ngang của riêng họ.
Bạch Tiêu luôn dễ dàng mềm lòng, dễ dàng đồng cảm với người khác như thế.
Bạch Tiêu sờ vào tấm thẻ, nghĩ ngợi: Mình thật sự không cần dùng tấm Thẻ đọc suy nghĩ này để làm một việc tốt.
Lần nào cô cũng cho rằng, biết được những suy nghĩ của người khác là có thể giúp đỡ, cứu sống họ.
Sau các sự việc đó, cô mới biết:
Đối với bất kỳ sự việc nào, cho dù có biết được chân tướng hay không thì chúng ta cũng không thể thay đổi được nó.
Đây là chân lý, là quy luật, không thể chiến thắng.
Bạch Tiêu lại cá cược một lần nữa, xem xem có thể tạo nên kết cục tốt đẹp không, mục tiêu chính là cô gái Diệp Lệ Sa đội chiếc mũ hồng này.
Bạch Tiêu viết tên của Diệp Lệ Sa lên Thẻ đọc suy nghĩ.
44. Tất cả những hạt giống bất hạnh đều được gieo mầm từ thời thơ ấu
So với Liêu Thanh Tùng, Diệp Lệ Sa thực sự không thảm hại như thế.
Chí ít thì cô cũng không phải trải qua những ngày đông tuyết rơi ngập đường, đi đôi giày thể thao đã rách và mặc chiếc áo bông cũ kỹ, đi bộ hai tiếng đồng hồ mới tới trường học. Cũng không phải sống với mức lương hằng tháng là một nghìn hai trăm tệ trong thành phố với giá mua nhà là hai mươi hai nghìn tệ một mét vuông.
Diệp Lệ Sa cảm thấy nỗi khổ của mình chính là mặt tinh thần.
Năm mười tuổi, Diệp Lệ Sa luôn cho rằng mình không có cha mẹ.
Vì cha mẹ của Diệp Lệ Sa ra sức làm ăn ở thành phố lớn, gửi cô cho bà ngoại trên thị trấn chăm sóc.
Cô không nhớ nổi hình dáng của mẹ mà chỉ lưu lại những món đồ chơi và đặc biệt là quần áo đẹp mà cha mẹ cô hay gửi về.
Một đứa trẻ, nếu cảm thấy mình không có cha mẹ thì nó sẽ thực sự cảm thấy mình khác những đứa trẻ khác.
Tự ti cũng giống như một hạt giống, không biết khi nào nó sẽ đâm rễ trong trái tim của Diệp Lệ Sa, rồi còn kết thành những trái quả của sự khép kín, cô đơn, cáu kỉnh...
Bạn học cũng không muốn chơi cùng Diệp Lệ Sa, họ cảm thấy cô khác người. Khi được kiểm tra về sự gian dối trong tập thể, ai cũng viết đáp án là “Diệp Lệ Sa”, cả lớp chỉ có cô là bị điểm 0.
Chuyện này đã khiến Diệp Lệ Sa phải chịu rất nhiều tổn thương, cô cảm thấy cả thế giới này đều đứng ở phía thù địch với mình.
Diệp Lệ Sa cảm thấy mình là một người không được thế giới này hoan nghênh.
Người bạn duy nhất của cô chính là một chú chó có tên là Nhã Miết.
Nhã Miết là chú chó lai, là sự kết tinh bởi tình yêu tự do của hai chú chó khác giống.
Nhã Miêt sẽ giúp Diệp Lệ Sa tha dép.
Lúc cô rửa tay, nó giúp cô lấy khăn.
Khi cô làm bài tập, nó sẽ ngồi yên bên cô.
Lúc cô tan trường, nó sẽ đi đến đầu ngõ để đợi cô.
Nhã Miết làm rất nhiều việc vì Diệp Lệ Sa, tất cả những điều nó muốn chỉ là hằng ngày được ăn hai bữa cơm, có xương gà, đầu cá hoặc những món thịt hay canh thừa cũng được. Không bao giờ than phiền, không bao giờ ghét bỏ,